Edit + Beta: Jojo Nguyen
Mỗi ngày sau đó, Linh Giang đều phải dậy sớm luyện bay, tiếp đến dựa theo mệnh lệnh đưa thư tới địa điểm Hành Tín đã chỉ định, sau khi trở về lại cùng Ân Thành Lan tiến hành rèn luyện, căn cứ vào cờ ngũ sắc, làm ra hành động đối ứng trên không trung. Buổi chiều thì bắt đầu tiến hành huấn luyện chống lại rừng Mi Tà, chịu đựng khí trời cùng hoàn cảnh ngột ngạt của rừng Mi Tà, ý đồ tìm kiếm đồ vật chôn giấu trong nước bùn đầm lầy.
Chưa đến mấy ngày, Linh Giang liền cảm giác dường như mình biến gầy hơn một chút, tuy nhiên là gầy chắc tinh luyện. Vì thế, y thường xuyên cố ý đến trước mặt Ân Thành Lan thể hiện vóc người của mình, bị đối phương không chút nể nang cười nhạo: "Thịt gầy chút, nướng ăn nhai mới ngon."
"..."
Linh Giang bèn tự mình quyết định không nuông chiều hắn nữa, thời hạn hai ngày.
Đêm hôm ấy, giông tố tầm tã, trong cơn mưa lớn, hai con chim hộc trắng như tuyết đội ánh chớp từ rừng Mi Tà phía Tây Nam, chính Đông của thành Đế Đô lần lượt bay vào trong Thính Hải lâu, sau đó, dưới mưa vần gió lốc, Đại tổng quản cùng Tề Anh vừa từ bên ngoài về nhấc theo đèn lồng một trước một sau tiến vào trong phòng ngủ Ân Thành Lan.
Khi đó, Linh Giang đang trốn dưới mái hiên thư phòng bên kia sân với phòng ngủ, nghe tiếng mưa rơi ngủ đến rối tinh rối mù, không nghĩ tới ngày hôm sau thức dậy liền không thấy Ân Thành Lan đâu.
Y kết thúc luyện bay buổi sáng không thấy Ân Thành Lan, lúc huấn luyện mệnh lệnh với cờ ngũ sắc cũng không thấy, mãi đến tận buổi chiều khi chui vào trong lồng bằng cành khô, Linh Giang rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi Liên Ấn Ca, người hôm nay thay vị trí Ân Thành Lan, dạy dỗ y một ngày.
Đại tổng quản trầm mặt, đem Linh Giang đánh vào trong lồng: "Chuyện không nên hỏi chớ hỏi, nhớ kỹ bổn phận của chính mình." Nói xong đứng ở một bên, khoanh cánh tay, trên mặt là tối tăm hiếm thấy.
Linh Giang liếc nhìn hắn, rũ con mắt xuống, thu liễm tâm tư, bắt đầu chuyên tâm đối kháng với hoàn cảnh ác liệt trong chiếc lồng lớn.
Một canh giờ sau, y được thả ra, rơi xuống một thân cây há to mỏ thở dốc, bài trừ mùi thối quanh quẩn trong lồng ngực mãi không chịu tiêu tan của nước bùn.
Liên Ấn Ca đi đến dưới tán cây, không vui nói: "Mau xuống đây."
Chưa thấy Ân Thành Lan, tâm tình Linh Giang cũng không tốt, lạnh lùng vỗ cánh nhỏ: "Làm gì."
Liên Ấn Ca lại như tiểu nhị tiếp đón khách nhân trong khách điếm, hất một miếng băng gạc đáp lên đầu vai, khóe miệng giật giật, nói: "Lau móng vuốt cho ngươi, là gia cố ý dặn dò."
Linh Giang ngẩn ra, không vui trong lòng tan thành mây khói, y bay đến cánh tay Liên Ấn Ca, mắt thẳng lăng nhìn miếng băng gạc, chìa móng vuốt ra, an tĩnh rũ mắt nhỏ, mặc hắn lau, ngoan ngoãn nghe lời đến không thể tưởng tượng.
Liên Ân Ca nhướn mày, còn chưa thích ứng với tiểu lông vàng như vậy lắm, miệng thiếu mắng nói: "Ha, ngươi đây là đổi tính, hay là nhờ gia huấn luyện tốt?"
Linh Giang mặc kệ hắn, do dự nhẹ giọng nói: "Ân Thành Lan hắn làm sao vậy?"
Đầu bị Liên Ấn Ca giơ tay vỗ một cái: "Bậy nào, muốn kêu thì phải kêu... nếu là chim, vậy kêu chủ nhân đi."
Linh Giang đương nhiên không chịu, nhưng cũng không dây dưa với hắn, chờ hắn trả lời vấn đề của mình.
Liên Ấn Ca dùng băng gạc lau chùi nước bùn trên người Linh Giang, thấy quan tâm trong ánh mắt của nó, trong lòng không khỏi có vài phần cảm khái, đối xử tốt một chút, ngay cả chim đều biết tri ân báo đáp, như thế nào có một số người lại sinh ra một khang máu lạnh, vì lòng tham, chuyện bẩn thỉu gì cũng đều có thể làm ra được.
Ánh mắt hắn phóng tới xa xăm, ẩn giấu một tia thẩm thấu tang thương cùng mờ mịt của năm tháng, nhưng mà lúc Linh Giang cố gắng nhìn ra thứ gì từ trong ánh mắt ấy, hắn lại trừng mắt nhìn, khôi phục thành Đại tổng quản Ngự Phượng các, nắm lấy móng vuốt tiểu lông vàng, chọc chọc cái bụng nhỏ xù lông của nó: "May mà ngươi còn có chút tiểu lương tâm, biết đường hỏi thăm, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là đêm qua mưa gió quét vào trong nhà, gia bị phong hàn, Nghiêm thần y đã kê đơn, uống mấy ngày liền lành."
Trong lúc nói chuyện, móng vuốt Linh Giang đã được lau khô ráo, Liên Ấn Ca thả tay ra, ánh mắt bay tới rừng rậm xanh um Ngự Phượng các, không biết suy nghĩ cái gì, liền cúi đầu, sửa sang lại cổ áo cùng ống tay áo: "Đi thôi, mấy ngày nay ta mang ngươi rèn luyện."
Sau một trận mưa, là có thể cảm nhận thấy hơi lạnh của đầu thu.
Ban đêm, sao trời lay động trong mây mù, không khí trong rừng sau mưa đặc biệt trong lành, ánh trăng hiền hòa xuyên qua lớp sương mỏng, rắc xuống ngói xanh một vầng sáng bạc.
Đã nửa đêm rồi, ở trong tổ chim Linh Giang lại không thấy buồn ngủ, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm lộ ra trên miệng tổ, trằn trọc trở mình.
Một đám mây dày bay đến, che khuất ánh trăng, đất trời rơi vào trong ảm đạm, Linh Giang xoay người ngồi dậy, lặng yên không tiếng động mò mẫm từ thư phòng đến phòng ngủ Ân Thành Lan.
Y bay không có tiếng động, ngay cả vỗ cánh đều không phát ra âm thanh, lúc xẹt qua tựa như một vệt mờ chuyển động, thoáng cái liền qua. Nhờ tối tăm do mây đen ngăn trở ánh trăng trong giây lát, Linh Giang tránh né ảnh vệ ẩn nấp trong bóng tối, từ một nơi khó phát hiện trên mái hiên, đẩy một viên ngói ra chui vào.
Sau khi y tiến vào, còn tri kỷ dùng cánh nhỏ nhẹ nhàng đẩy viên ngói trở lại, không để cho gió có thể xâm nhập vào.
Sau đó y xoay người, lẳng lặng đáp xuống án thư ở cách giường không xa, nhìn về phía bóng người bên trong màn lụa mỏng.
Tóc đen như thác nước trải ra uốn lượn, đầu Ân Thành Lan hơi lệch sang một bên, tay đáp lên chiếc chăn gấm màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nhưng thực bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!