Chương 18: Cây Ngư Diễn (18)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Đám thuyền nhỏ dùng bảy sợi dây xích nối đầu đuôi lại với nhau, giống như một con rắn biển bị cuốn vào trong làn sương mù trắng xóa dày đặc, sương nặng và ẩm ướt, chẳng bao lâu tất cả đều ướt đẫm, chim đưa tin bị nhốt ở trong lồng bất an run rẩy bộ lông dính hạt nước.

Nhìn xuống phía dưới là biển sâu mênh mông không có điểm cuối, hướng lên trên là sương mù gần như bao phủ cả bầu trời, bốn phía cũng là sương mù che mắt, ngay cả người bên cạnh cũng không thấy rõ ràng, phảng phất như bị vây hãm ở trong sương, phương hướng cùng điểm cuối đều không thể nhòm ngó, không khí đè nén xuống, như thể sương mù làm người ta chật chội thở không nổi.

Trên thuyền không một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh "Rì rầm" phát ra từ chim trong lồng. Liên đại tổng quản trước nay sống phóng thoáng tự tại cũng nhíu chặt mày, nặng nề tâm sự.

Nhớ tới lời Quý Ngọc Sơn đã nói, Linh Giang liền biết biểu tình này của hắn không phải giả.

E rằng mỗi một lần đi tìm kiếm thiên tài dị bảo, thì đều phải đối mặt với tình huống như thế, có thể tìm thấy và thuận lợi mang về, cùng với không tìm thấy và chậm trễ canh giờ, cái trước là vui mừng thắng lợi lớn, cái sau đối với bọn họ mà nói là thất bại, tương đương với kết cục chờ đợi phía sau của Ân Thành Lan là tử vong.

Ngay khi Liên Ấn Ca muốn đưa Hải Đông Thanh ra khỏi lồng, đám thuyền nhỏ nối liền nhau bỗng va phải thứ gì vang lên một tiếng ầm ầm, xích sắt nối thuyền cũng phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Tề Anh vươn tay sờ soạng xuống nước một chút, mò thấy cục đá trơn trượt: "Đến bờ rồi."

Nhưng mà bốn phía vẫn trắng xóa như trước, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ ràng.

Đoàn người dùng dây thừng buộc tất cả lại với nhau, nhấc theo lồng chim giống như tránh mìn mà dò dẫm xuống thuyền.

Tề Anh đi ở vị trí đầu, tiếp đến là Liên Ấn Ca xách theo Hải Đông Thanh cùng Linh Giang.

Tề Anh: "Lần trước đến, còn có thể nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo, lần này, ngay cả đường dưới chân cũng chẳng còn thấy rõ."

Liên Ấn Ca nói: "Cây Ngư Diễn khi trưởng thành sẽ tạo ra sương mù che phủ cho chính mình, phòng ngừa thú hoang và người tới gần hái, chỉ là không nghĩ tới sương mù lại đầy trời như vậy, trách sao được gọi là linh thảo."

Linh Giang duỗi cánh nhỏ màu vàng nhạt từ trong lồng chim ra ngoài, ở trong sương vẫy mấy cái, sương mù bất động vặn vẹo tan đi một chút, song rất nhanh lại lấp kín, y quay đầu nhìn ưng thần trong lồng tre bên cạnh, ánh mắt lóe tinh quang.

Đi trong sương không biết qua bao lâu, cảm giác hẳn là giống như đi ngang qua một vùng bãi cát lớn, sau đó cộm chân va phải đá cùng từng bụi từng bụi cây mọc gai dài.

Tề Anh đi được vài bước lại ngồi xổm xuống nắm lấy thứ trên mặt đất để phán đoán đường, mãi đến khi hắn sờ tới một thứ, sau khi kéo ra thì là một miếng huyền thiết của ảnh vệ Ngự Phượng các.

"Tìm được rồi."

Tề Anh vỗ vỗ tay, đứng lên, cong ngón tay huýt sáo, tiếng còi trong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn sương dày, không lâu sau, trong sương truyền đến tiếng đập cánh, một con ưng toàn thân đen kịt xoay hai vòng trong sương, đậu xuống bả vai hắn.

Đây là ảnh vệ cùng chim ưng lưu tại đảo từ trước để chờ bọn họ.

"Tiếp theo để nó dẫn đường, xuyên qua thung lũng là có thể đến được bờ sông bên kia."

Liên Ấn Ca gật đầu, vỗ vỗ lồng chim ở trong tay, trấn an Hải Đông Thanh không ngừng kêu gào, nhớ ra còn có một con khác, không tình nguyện cho lắm tiện thể vỗ xuống lồng Linh Giang.

Tiểu hoàng điểu trong lồng cũng không thèm cảm kích rầm rì một tiếng.

Sau đó, là một đoạn đường núi dốc thẳng khó đi.

Trên thuyền lớn, khắp toàn thân Ân Thành Lan bị trát đầy ngân châm, không thể động đậy một chút nào nằm trên giường, Nghiêm Sở bận việc xong, sửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh rảnh rỗi uống trà, quét mắt nhìn Ân các chủ giống như một con nhím nằm bên: "Nếu ta là ngươi, hẳn đã sớm đi tìm chết, cố sống không mệt sao."

Sắc mặt Ân Thành Lan tái nhợt, cái trán no đủ phủ kín mồ hôi lạnh, chỉ khi ở thật gần, mới có thể trông thấy sự run rẩy không ngừng mà hắn đang kìm chế.

Nghe vậy, hắn bật cười, tóc đen dính vào thái dương, trên môi bị cắn chảy máu đỏ, cứ như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ cười rộ lên, giọng nói thô lỗ mạnh bạo: "Thù lớn chưa trả, không dám nhắm mắt."

Nghiêm Sở đặt chén trà xuống: "Ta trái lại thật ra hơi hiếu kỳ, trên đời này ai dám đối địch với Ngự Phượng các đây. Mà "Tấm lưới" trải rộng khắp nơi do ngươi nắm trong tay cho tới bây giờ lại vẫn chưa giết chết được kẻ thù, báo thù cho chính mình."

Một giọt mồ hôi lăn vào trong mắt Ân Thành Lan, nhiễm đỏ tròng mắt hắn, hắn không hề hay biết, mí mắt sắc như đao nhìn trừng trừng nóc giường, thấp giọng nói, "Còn chưa đến lúc đâu."

Đường núi vẫn hướng lên phía trên, dần dần, tiếng nước ào ào vang lên từ bốn phương tám hướng, ưng dẫn đường ở trong sương mù chỉ có thể thấy một cái bóng đen kịt mơ hồ, người đến đây đều mang một thân võ công, cho nên bước chân cực nhanh, mặc dù như vậy, bọn họ vẫn đi rất lâu, mãi đến khi sắc trời trong sương mù trắng xóa đã tối xuống, con ưng kia bỗng nhiên lao nhanh về phía trước, rơi xuống trên một người đi ra từ trong sương.

"Thống lĩnh, Đại tổng quản, đến rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!