Edit + Beta: Jojo Nguyen
Trên thực tế, Linh Giang cũng chỉ đáng khinh đối với mỗi Ân Thành Lan, mà còn là ở trong lòng, chờ tới khi gặp Quý Ngọc Sơn, y lại trở thành thế ngoại cao điểu lãnh đạm quạnh quẽ kia.
Nghiêm Sở ở trong phòng ngủ, Quý Ngọc Sơn ở trong thư phòng vung bút vẽ vời, nghe thấy tiếng vỗ cánh liều mạng ngoài cửa sổ truyền đến, hắn dừng bút, đẩy cửa sổ mở một khe hở nhỏ, một con tiểu hoàng điểu chắp cánh nhỏ sau lưng, chậm rãi độ bước tiến vào.
"Ai." Quý Ngọc Sơn còn chưa kịp nhắc nhở, Linh Giang đã nghênh ngang bước qua bức tranh sơn thủy hắn vừa vẽ, chút mực trên giấy còn chưa khô ráo dính vào dưới vuốt y, sau đó ịn xuống vài cái dấu hình chân chim lên chỗ trống.
Quý Ngọc Sơn nghiêng đầu qua xem, phát hiện mấy cái dấu chân kia chỉ vừa vặn rơi xuống gốc tùng già giữa bức họa, nhờ thế, gốc tùng già lại giống như một nhành mai bất chấp vươn mình trải dài giữa núi rừng, ý cảnh cũng hoàn toàn biến đổi theo, bớt đi lạnh lùng kiêu ngạo, thêm nhiều thanh nhã xinh đẹp.
"Hảo vuốt pháp, thực sự vẽ tốt quá!" Quý Ngọc Sơn hô lên tán thưởng.
Linh Giang nhấc móng vuốt lên nhìn nhìn chút mực bị dính phải, cau mày, lau vết mực lên ống tay áo rủ trên mặt bàn của Quý Ngọc Sơn.
"..."
Sau khi lau sạch sẽ xong, Linh Giang đặt mông ngồi lên bức họa, đi thẳng vào vấn đề: "Sông Qua ở nơi nào?"
Quý Ngọc Sơn không hề thấy bất ngờ khi Linh Giang lại biết được việc này, mặc dù hắn không biết Linh Giang làm thế nào biết được, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Ân Thành Lan, cái con chim nhỏ này chắc chắn là sẽ không từ bỏ bất cứ mẩu thông tin nào.
Hắn gác bút, thu hồi bức họa, rót hai chén trà, một chén cầm trong tay, một chén khác đẩy ra, Linh Giang nhảy lên miệng chén, ngồi xuống, thả hai cái móng vuốt vào, rửa rửa chân.
Quý Ngọc Sơn: "..."
Vậy đi.
"Biết ngươi sẽ đến hỏi, nên đã cố ý tìm hiểu từ Nghiêm huynh, sông Qua là sông trên một ngọn hải đảo, cách Vạn Hải phong khá xa. Hải đảo này ở nơi vùng nước phức tạp, gần như không có thuyền có thể tìm tới được, nghe nói lúc trước trên đảo còn có người dân ở, thỉnh thoảng sẽ có thuyền nhỏ cập bờ, trao đổi gạo thóc với người địa phương, nhưng mà trong hai mươi năm trở lại đây, dường như chưa có ai gặp lại họ, về sau vì điều tra tung tích cây Ngư Diễn, người Ngự Phượng các mới lại tìm được tung tích của hải đảo, mà cũng ở trên hải đảo thì tìm thấy cây Ngư Diễn."
Linh Giang hỏi: "Cây Ngư Diễn chỉ có nở hoa mới dùng được?"
Quý Ngọc Sơn cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Đúng thế, nhưng ngươi phải biết là cây Ngư Diễn sẽ không nở hoa, mà phải rắc Lâm Thủy Thổ xung quanh cây Ngư Diễn, mới có thể thúc nó nở hoa."
Hắn liếc mắt nhìn về phía căn phòng cách vách, "Mà Lâm Thủy Thổ trên thực tế là một loại cổ trùng, rất nhỏ, không động đậy, khi tụ lại cùng với nhau trông như những hạt đất."
Thứ đồ chơi kia chính là bảo bối của Nghiêm Sở, nghe hắn nói là nuôi mười mấy năm mới thành, trách sao giữ gìn như vậy, hơn nữa Quý Ngọc Sơn còn biết ba loại thuốc giải còn lại Ân các chủ muốn tìm kia thật sự rất khó tìm, cho nên dù sao cũng là chết, Nghiêm Sở mới không muốn cho.
Nghe hắn nói xong, Linh Giang suy nghĩ một chút, nhấc móng vuốt hồng ngâm trong nước lên, gác bên mép chén trà phơi: "Bao lâu nữa có thể nở?"
Quý Ngọc Sơn sửng sốt: "Nghiêm huynh không nói rõ, có lẽ rắc Lâm Thủy Thổ lên cây Ngư Diễn là có thể lập tức nở hoa, có lẽ phải đợi hai ba ngày, hoặc có lẽ phải đợi mười bảy mười tám ngày, mấy chục năm trước đã có người từng thử phương pháp này làm cho cây Ngư Diễn nở hoa, nhưng người nọ đã chết, không một ai biết, nếu hoa trên cây Ngư Diễn không được hái kịp thời, cũng là thất bại."
Dứt lời, thấy tiểu hoàng điểu rũ con mắt, mắt chim không giống như mắt người, màu đen không lộ rõ bên trong cất giấu tâm tình gì, mỗi khi Linh Giang trầm mặc xuống, toàn thân chim đều có vẻ đặc biệt lạnh lùng.
Quý Ngọc Sơn rất muốn vò y một phen, nhưng lại sợ Linh Giang mổ hắn, nhịn xuống: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Linh Giang hong khô móng vuốt rồi, nhảy xuống khỏi miệng chén, đạp lên mặt bàn bay đến bệ cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Nghĩ nói cho hắn biết, ta cũng muốn đi."
Nói xong từ trên bệ cửa sổ dang cánh ngã ngửa toàn thân xuống, Quý Ngọc Sơn chạy đến bên cửa sổ, chỉ thấy Linh Giang ở giữa không trung mềm mại xoay một cái, dùng tư thái duyên dáng bay lên bầu trời vạn dặm không mây.
Quý Ngọc Sơn ở phía sau thổn thức không thôi.
Linh Giang là ngày hôm sau đi gặp Ân Thành Lan, gặp lại hắn, biểu hiện nhợt nhạt bệnh tật ngày hôm qua đã không còn tung tích, hắn đang ngồi trong Ỷ Vân đình, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, một tay cầm một con dao con màu bạc, một tay khác nắm khúc gỗ hoa lê, trên mặt đất rơi rớt mảnh vụn gỗ.
Linh Giang hạ xuống cái ghế dài ở cách hắn không xa không gần, nhìn ngón tay hắn linh hoạt chạm khắc những đường nét tinh xảo trên khúc gỗ.
Xương tay Ân Thành Lan nổi rõ ràng, ngón tay rất có lực độ, Linh Giang nheo mắt lại, không khỏi nhớ tới dáng vẻ bàn tay này khi vuốt ve con chim ngu ngốc kia, ngón tay ở giữa đám lông nhỏ nhắn cọ qua lại, thoải mái mà cường độ cũng vừa phải.
"Chim non đã bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyển thư từ." Ân Thành Lan không ngẩng đầu, tóc rối tung bay trên gò má xinh đẹp, nhanh chóng làm Linh Giang chim nhỏ mê muốn chết.
Linh Giang vỗ cánh phành phạch, làm càn nhìn hắn: "Ta muốn ngươi tự mình dạy ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!