Chương 12: Cây Ngư Diễn (12)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang không trở về tổ chim, mà đi Tàng Vũ lâu.

Trong sân Quý Ngọc Sơn có một cái hồ nước làm từ những chồng gạch đá xanh, vào mùa hè trong hồ sẽ trồng một ít hoa sen màu xanh biếc, chập chờn đung đưa theo gió rất đẹp, Linh Giang đứng bên cạnh hồ, cúi đầu nhìn cái bóng trong nước, thật lâu cũng không động đậy.

Quý Ngọc Sơn đi ra ngoài rửa ngọn bút, đúng lúc trông thấy con chim nhỏ xuất quỷ nhập thần Linh Giang mang một vẻ mặt chim tâm sự nặng nề, hắn xách ngọn bút ngồi xuống bên cạnh hồ, ở cách chỗ Linh Giang hơi xa nhúng ngọn bút vào trong nước cọ rửa, nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu hiệp có tâm sự?"

Nghe thấy tiếng động, Linh Giang quay đầu lại nhìn hắn một lát, sau đó mặt không hề có cảm xúc dời đi tầm mắt, tiếp tục nhìn cái bóng trong nước, không biết đang suy tư điều gì.

Quý Ngọc Sơn đem ngọn bút đã rửa sạch đặt sang một bên, tự mình đi tới bên cạnh Linh Giang ngồi xổm xuống.

Một lát sau, tiểu hoàng điểu trầm mê với bóng nước mới thấp giọng nói, "Ta đang nghĩ đến Ân Thành Lan."

Quý Ngọc Sơn bất chợt không kịp phòng bị thẹn một chút, mặt yên lặng hồng hồng, "Không phải mỗi ngày ngươi đều gặp hắn sao?"

Đều như vậy rồi, còn nhớ nữa.

Linh Giang mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra nghi hoặc, "Mỗi ngày đều gặp thì không thể nghĩ tới sao?"

Quý Ngọc Sơn nghẹn lại, thật ra có thể nghĩ, nhưng một con chim có thể trộm nhớ hả, chạy đến trước mặt hắn nói chuyện tương tư, có từng cân nhắc qua cảm thụ của hắn chưa, cái mặt già cũng bị thẹn đỏ rồi.

Linh Giang nói xong cũng không lên tiếng, rũ đầu, nhìn một vòng lại một vòng sóng gợn xanh u trong hồ, y đang nghĩ vì cái gì lúc trước khi chưa nhìn thấy người, y cảm thấy vị thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi kia thật khó để nắm lấy, mà hiện giờ gặp rồi, nhìn thấy dáng dấp hắn ra sao, nghe thấy hắn nói chuyện rồi, nhưng y vẫn như cũ cảm thấy Ân Thành Lan là một cái câu đố khó giải.

Giống như đỉnh Vạn Hải phong sương mù dày đặc, khi có ánh sáng đánh mỏng dần, cho là có thể nhìn thấu đằng sau lớp sương mù kia có cái gì, nhưng ai biết lúc thật sự phóng tầm mắt tới xem, lại chỉ có thể nhìn thấy đường viền mỏng manh của thứ giấu trong sương mù, không xem được rõ hơn, chỉ cảm thấy càng thêm thần bí khó dò.

Linh Giang đứng ở bên cạnh hồ duỗi móng vuốt buồn bực thất thần đá đá mặt nước lạnh lẽo, đưa ánh mắt từ trong hồ đến trên người thư sinh bên người, thấy Quý Ngọc Sơn không biết cũng đang suy tư gì, ngồi chưa được bao lâu, mà cũng mang dáng vẻ tâm sự nặng nề.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Hai tay Quý Ngọc Sơn chống lên đầu gối, thân mình nghiêng về phía trước, chống cằm, thuận miệng đáp, "Ân Thành Lan ấy."

Nói xong, bất chợt cảm giác quanh thân đột ngột lạnh xuống, một tầm mắt sắc bén không chút lưu tình bắn tới.

Quý Ngọc Sơn vội vã lắc đầu một cái, ngồi dậy, "Ta và ngươi suy nghĩ không giống nhau, ta là đang nghĩ tới chuyện hôm nay Ân các chủ phái người đến đưa tin cho ta. Hắn nói bọn họ đã tìm thấy Bùi Giang Nam."

Bùi Giang Nam bị giang hồ truy nã đã tìm được, kẻ thù đoạt thê đặt ở ngay trước mắt, Quý Ngọc Sơn lại do dự, hắn có thể làm gì Bùi Giang Nam được bây giờ, Ảnh nhi là tự nguyện đi theo gã, một tờ hôn ước nói xé liền xé, tuyệt tình làm cho hắn đau lòng, hắn vốn không phải người rối rắm, nếu tâm Ảnh nhi không đặt trên người hắn, Quý Ngọc Sơn khó chịu thì khó chịu, uất ức thì uất ức, nhưng cũng sẽ không đuổi theo dây dưa với nàng nữa.

Quý Ngọc Sơn thật vất vả lấy lại tinh thần từ trận đả kích làm tổn thương tình cảm, trốn ở nhà vị bằng hữu Nghiêm Sở an dưỡng một thời gian, không nghĩ tới một phong thư nhà gọi hắn trở về, cha nương nói cho hắn biết, là cha của Ảnh nhi cầu hắn, nói hắn niệm tình Ảnh nhi lớn lên với hắn từ nhỏ, hỗ trợ tìm kiếm Ảnh nhi, để cha nương nàng biết được nàng sống có tốt không.

Quý Ngọc Sơn so với cái vị Ảnh nhi cô nương kia trọng tình trọng nghĩa hơn nhiều, không nỡ để cha nàng khổ sở cầu xin, bấy giờ bèn đáp ứng hỗ trợ tìm kiếm nàng.

Người mang Ảnh nhi chạy trốn lại chẳng phải công tử nhà bình thường, mà chính là tên trộm nổi danh xấu xa trên giang hồ, Quý Ngọc Sơn hỏi thăm nhiều nơi, cũng không thu được tin tức hữu dụng, bất đắc dĩ mới nghĩ tới tổ chức tình báo đệ nhất của giang hồ.

Chỉ là gần đây không biết Bùi Giang Nam phạm phải chuyện gì, chọc đến các môn phái trên giang hồ liên hợp lại truy sát, hành tung mơ hồ không cố định. Ấn theo phi vụ thông thường, Ngự Phượng các cũng không đòi nhiều tiền, nhưng đẳng cấp chim đưa tin được sử dụng là khác nhau, tung tích Bùi Giang Nam không có khả năng hồi phục trong thời gian ngắn được.

Nhà dột còn gặp mưa, lại nghe nương của Ảnh nhi bởi vì thương tâm quá độ mà ngã bệnh nằm giường, có lẽ không sống được bao lâu, tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn thấy khuê nữ lần cuối, Quý Ngọc Sơn muốn Ngự Phượng các gấp rút tìm kiếm Bùi Giang Nam, lại không kiếm đâu ra được số tiền lớn, mặt mày ủ dột mất mấy ngày.

Nghe thấy hắn phải hỗ trợ tìm kiếm vị nương tử chưa qua cửa đã bỏ chạy theo người khác, vị bằng hữu tốt Nghiêm Sở kia của hắn đã nổi giận, giận hắn không biết phân biệt tốt xấu, đọc sách đọc đến ngu người rồi. Mãi đến tận khi Quý Ngọc Sơn rời đi, Nghiêm Sở vẫn không gặp mặt hắn, nhưng mà vào nửa tháng trước, trong lúc Quý Ngọc Sơn phiền muộn nhất, Nghiêm Sở lại phái người đưa tới cho hắn một vật, nói là mang vật ấy đi gặp Ân Thành Lan, đối phương nhất định sẽ mở cửa nghênh tiếp.

Đây cũng chính là nguyên nhân Ân Thành Lan đích thân gặp mặt hắn.

Đối với việc này, Ngự Phượng các cũng dùng mạng lưới tình báo cùng chim đưa tin cao cấp nhất, chưa tới năm ngày, đã mang rành mạch tung tích Bùi Giang Nam trở về.

Quý Ngọc Sơn lại phát sầu, chờ tìm được người rồi, hắn có thể đưa Ảnh Nhi về sao. Nếu như Ảnh nhi còn có chút lương tâm, chịu nghe hắn khuyên bảo thì tốt, nhưng nếu nàng không muốn, nhất quyết đi theo Bùi Giang Nam, gã thư sinh nghèo trói gà không chặt như hắn làm sao có thể đánh thắng được người ta.

Dựa vào cái miệng đầy "Chi, hồ, giả, dã" vô nghĩa này à, quả thực nói mơ giữa ban ngày.

Nghe được chuyện hắn phát sầu, Linh Giang hất rơi bọt nước dính trên vuốt, không chút để ý nói, "Bùi Giang Nam đúng không, ta giúp ngươi, ta còn nợ ngươi một cái điểu tình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!