Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sau khi nghe Lâm Tố giới thiệu xong về quán ăn này, Đào Mục Chi trả thực đơn lại cho cô.
"Cho tôi một đĩa đậu Hà Lan là được."
Lâm Tố: "..."
"Nhiều đồ ngon thế mà anh chỉ gọi một đĩa đậu Hà Lan?" Lâm Tố khó tin hỏi.
"Ừm."
Lâm Tố trề môi, dán mắt vào thực đơn: "Hôm nay là lần đầu tiên mời anh ăn cơm, lại chỉ mời một đĩa đậu Hà Lan, anh thế này làm tôi ngại quá đi mất."
Cô là thật lòng áy náy vì không thể mời hắn một bữa tử tế, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: "Không liên quan đến cô, là vì khẩu vị của tôi khá nhạt."
Lời của Đào Mục Chi vậy mà an ủi được Lâm Tố, cô lại cười tươi tắn, nói: "Ra thế nha. Thế thì anh chỉ có thể nhìn tôi ăn rồi."
Dù sao bây giờ cô đang rất có hứng thú ăn uống.
Nói xong, Lâm Tố giơ cuốn thực đơn lên, nói lớn với ông chủ đang tất bật đằng xa: "Ông chủ, cho năm cân tôm hùm đất, một đĩa đậu Hà Lan."
"Đến ngay!"
-
Không để họ phải đợi quá lâu, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Đồ ăn cay siêu cấp vùn vụt bốc lên làn khói cay nóng, trong không khí tràn ra mùi dầu ớt nồng nặc, chỉ ngửi thứ mùi kích thích tận óc này đã đủ khiến người ta không chịu nổi.
Thế nhưng Lâm Tố không hề bị nó ảnh hưởng, dáng vẻ giống như đã rất quen thuộc rồi. Tôm hùm đất được mang lên, cô đeo đôi gang tay nilon vào bắt đầu bóc tôm.
Tôm tươi được chao qua dầu, lại được xào với mười ba loại gia vị cay siêu cấp khiến chất lượng thịt mềm mại cho vào miệng là đủ khiến người ta thỏa mãn, dùng bia khử mùi tanh, lưu lại đến cuối chính là thứ hương vị tươi ngon nhất.
Lâm Tố bóc vỏ tôm, ăn được một con đã vui đến mức cái đầu cũng lúc lắc theo, giống hệt chú mèo nhỏ không ngừng vẫy đuôi.
"Anh không ăn thật hả? Ngon lắm đó." Lâm Tố cầm chiếc kìm cắt vỏ tôm, chân thành mời mọc.
Cô chỉ vừa mới ăn mấy con tôm hùm đất mà bao tay nilon đã dính đầy dầu mỡ đỏ rực, vừa rồi ăn tôm cũng không hề giữ hình tượng, bên môi bị quệt ra cả mấy vệt đỏ của dầu ớt. Cô giống như một khung tranh trắng được vẩy lên một màu sơn đỏ, rực rỡ lóa mắt người.
"Không ăn." Đào Mục Chi đáp.
Nhưng hắn cũng không thể cứ ngồi đó nhìn Lâm Tố ăn được, bèn xỏ bao tay nilon vào, bóc một quả đậu. Hạt đậu màu xanh bên trong tròn vo, còn có mùi của đại hồi hương, ngửi qua không thấy mùi nồng như tôm hùm đất.
Đào Mục Chi bỏ hạt đậu vào miệng, thế nhưng ngay một tích tắc sau đã biến sắc.
"Khụ." Tiếng ho của hắn rất nhỏ, bàn tay vội mở nắp một bình nước khoáng bên cạnh.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Thật ra trước khi Đào Mục Chi bỏ hạt đậu vào miệng, Lâm Tố đang say sưa ăn tôm đã dừng tầm mắt trên mặt hắn. Đào Mục Chi không hề chuẩn bị trước ăn hạt đậu đó, gần như là trong nháy mắt khuôn mặt trắng trẻo nổi lên một tầng đỏ. Hắn mím môi rất nhanh để không làm ra hành động thất lễ ngay trước bàn ăn, thế nhưng cấp độ cay này quá mức kích thích, khiến hắn phải vội quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.
Lâm Tố rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Trên tay cô vẫn còn cầm một con tôm, cười đến mức con tôm kia cũng theo động tác khua tay của cô bay lên không trung, ngay cả hai má cũng phiếm một tầng đỏ giống với Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi lúc này đã uống nước xong, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, tiếng cười của Lâm Tố dần thu về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!