Chương 40: Cô Mà Làm Sai Thì Chắc Chắn Là Tại Đào Mục Chi!

Năm nay Lâm Mộ Hoa bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn diện mạo lại như chỉ mới hơn ba mươi.

Vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, mái tóc dài để xõa sau lưng, khí chất như người phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ một áng thơ mang đến cảm giác điềm đạm nho nhã dịu dàng gây ấn tượng cho người đối diện.

Lâm Mộ Hoa là giáo viên dạy ngữ văn ở ngay trường trung học trên thị trấn.

Nhìn thấy mẹ, lưng Lâm Tố bất giác đứng thẳng, có lẽ là vì trung học mẹ cũng là cô giáo của mình nên cô vẫn luôn có cảm giác là một học sinh đứng trước bà.

Nhưng thật ra Lâm Mộ Hoa là một giáo viên hòa nhã với học sinh của mình, cũng là một người mẹ dịu dàng, bà chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì cho Lâm Tố, toàn bộ yêu cầu của bà đều đặt lên chính bản thân mình rồi.

Lâm Tố cười với bà, đứng cứng ngắc tại chỗ nói: "Vâng, về rồi ạ.

Lẽ ra phải về sớm chờ mẹ, nhưng con sống không nhìn ngày tháng quen rồi, tự nhiên quên mất hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ lễ."

Lời này giống như đang giải thích vì sao mình không liên hệ với bà.

Lâm Mộ Hoa nghe xong, tươi cười trên mặt không hề giảm bớt, nói: "Có gì đâu.

Không thấy con về nên mẹ cũng biết là con quên."

Lâm Tố chớp mắt, mỉm cười đáp: "Vâng ạ."

Dứt lời, hai người đứng tại chỗ, không ai biết phải nói tiếp thế nào.

Lâm Tố đứng một lát, Lâm Mộ Hoa vẫn nhìn cô mỉm cười, cô gượng gạo chuyển tầm mắt lên tầng hai, cười nói: "Mẹ đang làm gì trên tầng thế ạ?"

Lúc cô đi vào, Lâm Mộ Hoa từ tầng hai đi xuống.

Lâm Mộ Hoa nghe vậy mới bừng tỉnh: "Mẹ đang ăn cơm.

Ôi đúng rồi, con cũng phải ăn cơm trưa chứ nhỉ?"

Lâm Tố xuất phát từ chín giờ sáng, ba tiếng lái xe, bây giờ cũng đã là mười hai giờ, vừa vặn đến giờ ăn trưa.

Tối qua Lâm Mộ Hoa gửi tin nhắn cho Lâm Tố, nhưng hôm nay lại cũng như đã quên mất con gái sẽ về mà một mình ăn trước.

Bà nói xong thì vội vã giải thích với Lâm Tố: "Mẹ xin lỗi tiểu Tố, mẹ ăn trước một ít mất rồi.

Nhưng không sao, bây giờ mẹ đi chợ luôn về nấu vẫn kịp."

"Không cần đâu." Lâm Tố nói, "Con ăn với mẹ được mà."

Nói xong, Lâm Tố đi lên cầu thang.

Lâm Mộ Hoa đưa tay chặn cô lại, cười nói: "Không sao.

Mẹ đi mua đồ mới rồi nấu cho con phần khác, cá kho được không nào?"

Nhưng lần này không cản được Lâm Tố, trong lúc bà ấy nói, cô đã tránh được cánh tay của Lâm Mộ Hoa đi lên tầng hai, vừa đi vừa nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cá kho để tối là được ạ..."

Đồng thời Lâm Tố cũng đã lên đến tầng hai.

Cách cầu thang không xa chính là nhà ăn.

Bàn ăn đặt ngay ngắn ở đó, trên bàn ăn bày bữa trưa của Lâm Mộ Hoa.

Một bát cháo trắng, một đĩa ngó sen không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần, chỉ có từng này.

Ánh mắt Lâm Tố trong thoáng chốc tối đi, ý cười bên môi cũng dần thu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!