Chương 131: Chính văn hoàn: Nhẫn kết hôn

Đào Mục Chi khi trước đúng là không lừa cô, ngày hôm sau Lâm Tố quả nhiên không thể xuống giường.2

Một người đàn ông có sức kiềm chế kinh người một khi được phóng thích, uy lực mang đến quả nhiên có tính chất hủy diệt. Dù trong lúc đó Đào Mục Chi cũng có kiềm chế, nhưng mà gần như chỉ là muối bỏ biển.

Lâm Tố còn ngây thơ cho rằng chờ sự kiềm chế của hắn được giải tỏa kha khá rồi thì hắn sẽ tha cho cô. Đại loại như một người vẫn muốn ăn một món ngon nào đó, nhưng vì có lý do mà phải nhịn cho đến bây giờ, sau khi không dễ dàng gì mới ăn được, lúc đầu có thể sẽ ăn một trận cho đã. Sau khi ăn đã rồi thì có lẽ sẽ bớt thèm muốn hơn.1

Giai đoạn đầu của cô và Đào Mục Chi đúng là kiểu như vậy, thế nhưng sau đó giống như Đào Mục Chi ăn mãi ăn mãi, lại phát hiện còn ăn ngon hơn cả tưởng tượng của hắn, hơn nữa càng ăn càng thấy ngon.

Thế thì dừng làm sao được?

Lâm Tố thật sự: "..."

Sau một đêm với Đào Mục Chi, Lâm Tố rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của câu nói "mặt người dạ thú".

Buổi sáng, Đào Mục Chi hôn cô một cái trước khi đi làm. Lâm Tố không biết ấm đầu chỗ nào lại nhân cơ hội đó dụ dỗ hắn một phen, kết quả hai người lại dây dưa thêm một trận, Đào Mục Chi vừa đi, Lâm Tố cũng kiệt sức thiếp đi. Ngủ mê mệt thẳng đến giữa trưa, Lâm Tố mở mắt, lúc này mới cảm thấy đã sống lại.1

Hôm qua lăn lộn cả một đêm, trước khi cô đi ngủ, Đào Mục Chi đã thay toàn bộ chăn ga. Lâm Tố lúc này rốt cuộc cảm nhận được ưu điểm của bệnh sạch sẽ. Ít nhất là sau khi cô tỉnh dậy cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Mà dưới cái nắng giữa trưa chói mắt, chăn bị phơi đến mức vừa nóng vừa mềm, khiến Lâm Tố thoáng chốc nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, từng hình ảnh phóng túng hiện lên rõ mồn một.

Hồi tưởng một hồi, Lâm Tố mặt đỏ tim đập vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại. Sáng nay cô không ăn cơm, bây giờ bụng đã đói meo. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vén chăn, từ trên giường ngồi dậy. Vừa ngồi lên, Lâm Tố "á" một tiếng, lại nằm phịch về giường.

Eo của cô...

Xem ra dù là thể lực đã hồi phục, nhưng bên trong vẫn chưa hồi phục.1

Lâm Tố nằm bẹp trên giường, mắng Đào Mục Chi một trận cho thỏa thích rồi mới chống tay một lần nữa ngồi dậy.

-

Lâm Tố ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà ăn.

Trên bàn ăn còn đặt một phần ăn sáng Đào Mục Chi chuẩn bị như thường lệ, chỉ là không ngờ cô lại không dậy được, nên mở để lại đó.

Vì sao cô không thể dậy hả? Hắn có biết đêm qua mình làm cô bao nhiêu lần không? Cô cũng đã cầu xin nói không cần nữa rồi, hắn lại chỉ ghé bên tai cô, gọi tên cô, mà cô bị một tiếng gọi này có chưa đến một giây mềm lòng, hắn đã nhân cơ hội tiến đến, đến cuối cùng cô cũng không biết hai người khi nào thì dừng lại nữa.

Nếu không phải tại Đào Mục Chi không biết kiềm chế bản thân thì cô phải biến thành cái dạng này à?1

Lâm Tố nghĩ đến đây, tức giận lại phừng phừng nổi lên. Cô lấy điện thoại ra, tính toán phải trực tiếp mắng Đào Mục Chi một trận cho đã. Bên kia rất nhanh có người tiếp nghe, cô còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh của Đào Mục Chi đã truyền đến.

"Dậy rồi?"

Lâm Tố: "..."

Giọng nói này truyền qua tai nghe trực tiếp rơi vào tai cô, hệt với đêm qua khi hắn gọi tên cô, một lần nữa nghe được, trong đầu Lâm Tố rất nhanh hiện lên hình ảnh của ngày hôm qua. Lời muốn nói tắc nghẹn trong cổ họng, cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu.

"Dậy rồi."

Ngoan ngoãn không có gì để chê.

Lâm Tố: "..."

Mà nghe được tiếng đáp lại ngoan ngoãn của cô, bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười khiến người ta rơi vào tâm ma của Đào Mục Chi. Tiếng cười trầm thấp, như sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên bờ cát, lại từng chút một dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.1

Đến khi ngọn lửa trong lòng không còn lại một mẩu, Lâm Tố chỉ còn lại hai cái má đỏ ửng và nhịp tim rối loạn.

"Làm sao thế?" Thấy Lâm Tố im lặng không nói tiếp, Đào Mục Chi lắng nghe một lát, lên tiếng hỏi.

Lâm Tố bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái bị yêu tinh dụ dỗ kia, tỉnh táo trở lại. Cô nhìn bàn ăn, tầm mắt dừng trên bữa sáng.

"Bữa sáng nguội rồi." Lâm Tố nói, "Đói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!