Chương 11: (Vô Đề)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trái tim Lâm Tố đánh "thịch" một cái, sau đó đập điên cuồng. Cô nhìn sang Đào Mục Chi ngồi đối diện, hắn đang chậm rãi nhai miếng thịt bò kia, làn da trắng trẻo dần dần nhuộm một tầng đỏ ửng.

"Khụ." Đào Mục Chi ho khẽ một tiếng, hắn cầm cốc nước đặt bên cạnh uống một ngụm. Nhưng nước cũng không thể làm dịu được hương vị cay nồng trong khoang miệng, đến cả viền mắt của Đào Mục Chi cũng đỏ, đôi con ngươi màu nâu nhạt thậm chí cũng nổi lên một tầng nước.

Hắn cứ như vậy mà trở nên có tình cảm hơn, ít nhất là có độ ấm hơn. Nếu như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, vậy thì trong một khoảnh khắc được thổi hồn bỗng khiến người ngoài nhìn vào phải rung động thêm mấy phần.

Lâm Tố thu lại ánh mắt dừng trên khuôn mặt hắn từ nãy đến giờ, lại không nhịn được nhấc mắt nhìn một cái nữa, sau đó mới lên tiếng: "Cay lắm hả?"

"Cay." Đào Mục Chi đáp.

"Vậy thì sau này không đưa anh ăn nữa." Lâm Tố nói, "Tôi không ngờ lại cay như vậy, tôi đã quen rồi, nhưng anh không quen."

Trước đây Lâm Tố cũng giống với Đào Mục Chi, không ăn được dù chỉ hơi cay một xíu, nhưng sau khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, vị giác của cô dần tê liệt, càng ngày càng chậm chạp với cảm giác cay. Miếng thịt bò vừa nãy cô ăn có thể nếm ra cay, cũng ngửi thấy mùi, thế nhưng Đào Mục Chi sẽ không cảm nhận được sự sung sướng đó của cô, chỉ cảm thấy cay.

Có lẽ hắn cũng biết, thế nhưng được cô đưa lại vẫn ăn.

Lâm Tố nói xong, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, sau đó rũ mắt, khẽ cong môi.

"Chúng ta ăn cơm xong thì đi đâu?" Lâm Tố gắp một miếng thịt bò hỏi Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi xem như đã vượt qua miếng thịt bò cay siêu cấp kia, hắn gắp một con tôm, đáp: "Về nhà."

"Vì sao lại về nhà?" Lâm Tố bất mãn.

Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô, hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Lâm Tố nghe hắn hỏi vậy thì lập tức cười tươi rói, cắn một miếng thịt bò, hất cằm.

"Quán bar."

-

Ngay trong con hẻm nhỏ họ đang dùng bữa này có một quán bar, đi thêm hai nhà nữa là đến. Bởi vì mở gần trường nên quán bar này rất đâu ra đấy, chỉ bán rượu, có đội nhạc biểu diễn, nhóm sinh viên từng tốp từng tốp tụ lại phiêu theo nhạc.

Sạch sẽ nhưng cũng rất vui.

Lâm Tố đúng là chưa bao giờ vào một quán bar chay thế này, vừa kéo Đào Mục Chi vào cửa thì thấy có mấy cậu sinh viên đang gảy đàn guitar hát một bài nhạc rock and roll. Bên trong quán bar vui vẻ nhảy theo điệu nhạc, đám người cách biệt tuổi tác không lớn, cảm giác như nơi này chính là thiên đường dành cho người trẻ tuổi.

Lâm Tố cũng theo điệu nhạc này kích động lên, cô kéo Đào Mục Chi ngồi lên một chiếc ghế cao nhỏ trước quầy bar.

Lâm Tố nói với nhân viên pha chế: "Cho hai ly rượu không cồn."

Nhân viên pha chế là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, phong cách ăn mặc nhìn qua cũng không giống sinh viên. Anh ta nghe Lâm Tố nói xong thì cười một tiếng, nói: "Đến đây mà chỉ uống vậy?"

Lâm Tố giải thích: "Chúng tôi lái xe đến đây."

Nhân viên pha chế nói: "Gọi người lái thay là được mà." Nói xong, lại tiếp: "Em gái muốn uống rượu, anh đây mời."

Lời nói của anh ta đã vượt qua giới hạn của một nhân viên pha chế, Lâm Tố hơi nhíu mày, cười khẽ một tiếng: "Anh lắm lời thật."

Lâm Tố rất xinh đẹp, có bề ngoài có khí chất, một cô gái như vậy sẽ dễ dàng kéo đến sự chú ý và hứng thú của một người đàn ông. Nhưng đồng thời cô cũng không phải một cô gái xinh đẹp không có đầu óc, trên người cô có một loại hơi thở nguy hiểm không dễ trêu chọc.

Bị cô nhắc nhở một câu, nhân viên pha chế mới nhận ra mình vừa vượt quá giới hạn, anh ta giơ hai tay, có lỗi nói: "Thật ngại quá, hai người cứ tự nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!