Người đàn ông mỉm cười và nói một cách hối lỗi: "Thực sự xin lỗi, có lẽ tôi đã nhận sai người."
Triệu Giản không có trả lời, người nọ vung tay lên, thư ký phía sau vội vàng rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho Triệu Giản lịch sự nói: "Đây là danh thiếp của tôi, có ghi thông tin liên lạc của tôi trên đó."
Triệu Giản nhìn lướt qua danh thiếp, rất tao nhã, ghi tên "Phó Tranh", là tên của người đàn ông, phía sau có in số điện thoại riêng.
Người đàn ông không có ý dây dưa, từ đầu đến cuối đều rất lịch sự, nhã nhặn, nhưng đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm khiến người ta liền nhìn ra là không đơn giản.
Người đàn ông nói: "Vậy thì Triệu tiên sinh, tạm biệt."
Hắn ta nói xong, có vẻ rất gấp gáp, thư ký cùng hắn ta nói nhỏ vài câu, mấy người liền nhanh chóng rời đi, tới cuối hành lang, tiến vào phòng hội nghị đầu tiên.
Triệu Giản lại nhìn lướt qua danh thiếp trong tay, nhíu mày, nhét vào túi, sau đó tiếp tục yên lặng ngồi trên ghế, chờ Cố Trường Đình đi ra.
Phòng hội nghị không một tiếng động, Triệu Giản ngồi ở bên ngoài không có việc gì, dựa đầu vào tường nhắm mắt lại, dù sao cả đêm đều không ngủ, trước đó thời điểm Cố Trường Đình nghỉ ngơi, hắn cũng không có chợp mắt.
Bây giờ vừa vặn có thời gian, liền muốn dựa vào nơi này nghỉ ngơi một chút.
Chẳng qua Triệu Giản vừa nhắm mắt lại, còn chưa kịp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên trong phòng hội nghị vang lên một tiếng "rầm".
Triệu Giản lập tức đứng lên, hành động rất nhanh, gõ cửa phòng hội nghị nói: "Cố tiên sinh? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bên trong phòng hội nghị sau khi phát ra âm thanh như vậy cũng không có tiếng gì nữa, vô cùng yên tĩnh, Cố Trường Đình cũng không trả lời Triệu Giản.
Triệu Giản lại gõ cửa, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Phòng hội nghị đương nhiên sẽ không khóa cửa, Triệu Giản mở cửa đi vào, phát hiện trong phòng chỉ có Cố Trường Đình, Cố Trường Đình không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, cái ghế bị cậu đụng vào, ngả sang một bên.
Âm thanh vừa rồi chính là do cái ghế ngã xuống phát ra.
"Cố tiên sinh?"
Triệu Giản lập tức hét lên một tiếng, bước nhanh chạy tới, ôm lấy Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giống như đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, lúc bị Triệu Giản bế lên cũng không có phản ứng gì, nhưng ngủ cũng không được yên ổn, hô hấp có chút hoảng loạn như thở không kịp, mặc dù bất tỉnh vẫn nhíu chặt mày.
Triệu Giản nhìn thoáng qua dáng vẻ của cậu, đột nhiên lo lắng, lại vươn tay vỗ vỗ mặt Cố Trường Đình, thấp giọng gọi hắn.
Cố Trường Đình phát ra một tiếng "hừ" trong cổ họng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Triệu Giản nhìn xung quanh, nhanh chóng nhấc Cố Trường Đình lên, sau đó chạy ra ngoài phòng hội nghị.
Trùng hợp, ngay khi Triệu Giản chạy ra ngoài, cửa thang máy mở ra, người ở trong chính là thư ký của Cố Trường Đình.
Thư ký tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Giản, nhưng mà Triệu Giản đẹp trai như vậy, sợ là ai nhìn thấy cũng sẽ để lại ký ức khó quên, đặc biệt Triệu Giản là vẫn luôn đi theo Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh đối với người khác rất thờ ơ, nhưng có thể thấy được cậu ấy rất chăm sóc Triệu Giản, hẳn là quan hệ khôg tầm thường.
Thư ký vừa nhìn thấy Triệu Giản, liền hoảng sợ, muốn tiến lên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, có gì cần giúp đỡ hay không.
Kết quả là khi thư ký định tiến lên thì thấy Triệu Giản còn ôm một người bất tỉnh nhân sự, hóa ra là Cố tiên sinh.
Thư ký thầm hô một tiếng, vội vàng chạy tới nói: "Cái này ...! cái này là sao vậy? Cố tiên sinh?"
Triệu Giản nói: "Cậu ấy bị ngất, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Không, không, đừng đến bệnh viện." Thư ký nhanh chóng nói: "Mang Cố tiên sinh đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!