Editor: Maria Nyoko
Phía trước suối nước nóng là vòi sen, ao bên này có phòng tắm riêng biệt, Chân Bảo theo các bước Phó Minh Thời dạy cẩn thận tắm qua một lần, thay áo tắm, bên ngoài lại bọc áo tắm kỹ lưỡng, đi chân trần đến trước cửa phòng tắm, vụng trộm nhìn qua. Trong hồ không có người, phòng tắm sát vách truyền ra tiếng nước, Phó Minh Thời vẫn còn tắm.
Chân Bảo thở nhẹ một hơi, nắm chặt thời gian đi đến bên cạnh ao, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này mới cởi áo ngoài đặt trên ghế nằm, như trộm xuống nước. Không tâm tình cảm thụ khác biệt của suối nước nóng cùng nước ấm bình thường, Chân Bảo một lòng đi đến chỗ giữa ao nhỏ.
Phó Minh Thời từ phòng tắm đi ra, vừa mới bắt gặp bóng lưng vị hôn thê leo lên ao nhỏ, hai tay chống mặt bàn như leo tường, một chân nâng cao. Động tác trẻ con, nhưng cô không phải là con nít, một đôi cặp đùi đẹp thon dài cân xứng, hiện ra óng ánh xanh ngọc.
Phó Minh Thời còn không nhìn đủ, rốt cuộc Chân Bảo thành công bò vào, lưng tựa vách tường bờ vai ngâm vào suối nước nóng, cảm thấy che giấu tốt rồi, lại quay đầu lại, thấy bóng dáng cao gầy mặc quần đùi bên cạnh ao, Chân Bảo giống như bị phỏng quay lại, tim đập nhanh đến cực hạn.
Cô yên tĩnh, rất nhanh nghe thấy âm thanh Phó Minh Thời vào nước, tiếng nước kia rất nhỏ, đến càng gần cô.
Chân Bảo lại càng chìm trong nước, cúi đầu nhìn, áo tắm ướt đẫm dán trên thân thể, không biểu lộ, nhưng đường cong nhìn không sót gì.
Chân Bảo đã hối hận.
"Cảm giác như thế nào?" Phó Minh Thời đứng ở sau lưng Chân Bảo, mắt nhìn phần gáy vị hôn thê phiếm hồng, anh chuyển thân, đưa lưng về phía Chân Bảo hỏi.
Chân Bảo cúi đầu dạ.
Thanh âm Phó Minh Thời bình tĩnh, "Vậy là tốt rồi, trước ngâm mười lăm phút, xong nghỉ một lát."
Nói xong rồi bơi đi, không muốn cho cô áp lực lớn.
Chân Bảo nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, người mới bình tĩnh trở lại.
"Chân Bảo, đã đến giờ rồi." Suối nước nóng không thích hợp ngâm quá lâu, Phó Minh Thời đến bên cạnh ao, giương giọng hô Chân Bảo.
Chân Bảo không có cách nào trốn, kiên trì leo ra ao nhỏ, một mắt cũng không nhìn Phó Minh Thời bên kia, bịt tai mà đi trộm chuông, dường như cô không nhìn Phó Minh Thời, Phó Minh Thời không thấy cô.
Leo ra ao nhỏ, Chân Bảo rời xa vị trí Phó Minh Thời, có thể nhanh đến bên cạnh ao, vừa nhấc mắt, chỉ thấy Phó Minh Thời đứng trước mặt đối diện cô.
Phát hiện bóng dáng anh, Chân Bảo lập tức cúi đầu, nhưng cô đã thấy được một phần, trong đầu tất cả đều là hai chân lớn dài của Phó Minh Thời.
Cô đỏ mặt tới mang tai.
"Anh đỡ em đi lên." Phó Minh Thời xoay người, đưa tay cho cô.
Chân Bảo chỉ dám nhìn đầu gối anh phía dưới, nhắm mắt lại đưa tay ra.
Phó Minh Thời giống xách con gà con, nhẹ nhõm túm cô lên bờ.
"Em về phòng trước." Chân Bảo không muốn ngâm, một bên tránh tay một bên quay đầu nói.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ cười: "Thời gian quá ngắn, không có tác dụng."
Chân Bảo vẫn kiên trì.
"Sợ anh?" Nhìn cô đỏ mặt, mắt Phó Minh Thời chuyển màu tối.
Chân Bảo lắc đầu.
Phó Minh Thời không tin, "Nếu như không sợ, vì cái gì mắt cũng không dám nhìn anh?" Anh hy vọng cô quen sớm chút, thói quen mới có thể càng tự nhiên chung sống. Sau khi xoay cằm Chân Bảo qua, Phó Minh Thời cúi đầu hôn mi tâm cô, "Nhìn anh, nhìn xong rồi anh để em đi lên."
Phòng ngủ cũng có thể ngâm nước nóng, anh cố ý không nói cho cô biết.
Chân Bảo run rẩy mà mở to mắt, đối diện là ngực Phó Minh Thời, trắng nõn rắn chắc. Bên tai ma xui quỷ khiến vang lên câu hỏi cô Phó Minh Thời có cơ bụng hay không, Chân Bảo giống như đột nhiên không quản được ánh mắt, ánh mắt một chút dời xuống,...
Ngay lúc Chân Bảo vẫn muốn nhìn một chút Phó Minh Thời có cơ bụng hay không, trước khi cơ bụng xâm nhập mắt cô, là quần bơi màu đen rộng thùng thình của Phó Minh Thời, nhưng cái quần có một chỗ cũng không rộng thùng thình, giống như, giống như ẩn giấu một cái bánh mì dài cách thức tiêu chuẩn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!