Cứ tưởng đâu chuyện của hắn và em qua một thời gian rồi thôi, ai ngờ Kim Thái Hanh càng ngày càng quá đáng hơn, có khi cả ngày không thèm về nhà, hôm nay hắn còn công khai dẫn Mộng Cầm về nhà.
Điền Chính Quốc nhìn thấy cũng không dám hỏi, em lẳng lặng quay về phòng mà khóc, đôi mắt xinh đẹp lúc trước giờ đã sưng húp vì khóc quá nhiều, em cố kiềm nén tiếng khóc vì sợ hắn nghe thấy.
Cứ vậy em ở miết trong phòng chẳng bước ra ngoài, đến khi trời tối Chính Quốc mới mở cửa đi ra, em định gặp hắn nói rõ mọi chuyện. Vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy cô gái kia ôm chặt lấy hắn, không nghĩ được nhiều, em vội đi đến gỡ tay cô ta ra, Thái Hanh thẳng tay đẩy em ngã xuống đất.
"Cô mau đi ra khỏi cái nhà này đi."
"Cậu Quốc đây nói ngộ hông, nhà này là của ông, ông cho tui ở đây thì tui ở, cậu là cái chi mà đòi đuổi tui."
"Cô..."
"Đủ rồi đó Chính Quốc, lần trước tôi đã nói gì em nghe không hiểu hả?"
3
Em đau lòng nhìn người trước mặt, hắn là đang bảo vệ cô gái kia sao, vì một người ngoài mà Kim Thái Hanh lớn tiếng với em, trước nay có bao giờ hắn đối xử với em như vậy đâu. Đứng dậy đi đến gần Mộng Cầm, em nắm lấy tay cô ta kéo đi, hắn nhịn không được gỡ tay hai người ra, cả ba giằng co một lúc cho đến khi hắn tức giận tát em một cái.
"Ông đánh em sao? Vì người phụ nữ này mà ông nỡ đánh em?"
Chính Quốc rưng rưng nước mắt nhìn chồng mình, trái tim em như vỡ ra, nó thiệt sự đau lắm, đau như bị ai đó cắt ra thành từng miếng vậy. Ôm lấy khuôn mặt đau rát, đôi mắt em thể hiện rõ sự tuyệt vọng, tiếc là hắn không thèm nhìn lấy một cái.
1
Kim Thái Lâm trực chờ sẵn bên ngoài liền chạy vào, gã làm như rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, bắt lấy cơ hội vội đi đến đứng bên cạnh em. Mặt em đỏ ửng vì cái tát khi nãy, nước mắt cứ rơi không ngừng.
"Có chuyện chi thì từ từ nói chớ sao anh lại đánh cậu Quốc hả anh hai?"
"Chú đừng có xen vô chuyện của tôi."
"Trước giờ anh có phải người như vậy đâu chớ?"
"Thái Lâm, chú tránh sang một bên cho tôi nói chuyện."
Nghe hắn nói vậy gã cũng không dám nói gì thêm, lùi người về phía sau để họ giải quyết mọi chuyện, khỏi phải nói gã bây giờ đắc chí ra sao. Mộng Cầm đứng bên này vuốt vai giúp hắn bình tĩnh lại, cô ta gật nhẹ đầu với gã như nói rằng kế hoạch của bọn họ đã thành công.
"Ông đã từng nói sẽ không làm em đau lòng mà, ông từng nói ông thương em nhất vậy sao bây giờ ông lại làm vậy, ông không thương Chính Quốc nữa sao?"
"Nếu như em hiểu chuyện một chút thì em vẫn là cậu Quốc của cái nhà này."
"Vậy ra ông chẳng còn nhớ tới lời hứa của chúng ta rồi?"
"Mấy lời hứa trẻ con đó em tin là thật sao?"
9
"Em hiểu rồi, em xin lỗi đã làm ông khó chịu, đáng lý ra em phải ngoan ngoãn một chút thì ông mới thương em, nhưng mà ông ơi... em đau lắm."
2
Không để người kia nói gì thêm, Chính Quốc quay lưng bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy rõ bờ vai em run rẩy nhưng chỉ biết nắm chặt tay lại chứ không bước đến dỗ dành.
Về đến phòng, em từ từ gục xuống theo cánh cửa, lúc này đây em mới dám khóc to, bao nhiêu uất ức cứ vậy tuôn hết ra theo dòng nước mắt. Thái Lâm chạy theo nhưng bị em bỏ ngoài cửa, gã đập cửa một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Lúc này Chính Quốc mới lên tiếng.
"Chú Lâm cứ về phòng đi, đừng quan tâm đến tui... hức..."
"Em như vậy sao tôi yên tâm được."
"Tui hông có sao hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!