"Anh Hưởng... anh... ông nhớ ra rồi sao?"
1
"Tôi phải nhớ lại chớ, đâu thể để em Quốc chịu khổ mãi được."
Vừa dứt lời Chính Quốc đã lao đến ôm chặt lấy hắn, nước mắt lăn dài trên gò má, tiếng khóc thút thít làm hắn xót xa, cảm nhận cái ôm kia càng lúc càng siết chặt hơn.
"Sao giờ ông mới... hức... mới nhớ ra em chớ."
"Tôi xin lỗi, xin lỗi vì không nhớ ra em sớm hơn, em đừng khóc mà."
"Ông ơi... em... hức... em cứ sợ ông sẽ không bao giờ nhớ ra em."
"Tôi đã từng hứa không bỏ rơi em thì nhất định làm được, tôi yêu em vậy mà."
Biết là hắn đã nhớ ra nhưng em vẫn khóc một trận đã đời, bắt người ta chờ đợi biết bao lâu, ngày nào em cũng mong mỏi hắn nhớ ra mình, nhớ lại những kí ức đẹp của cả hai, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của em rồi.Mặc dù hắn đã tỉnh lại nhưng cậu tư vẫn gọi đốc tờ đến khám lại cho chắc ăn, sau khi khám xong đốc tờ căn dặn cậu vài thứ, giờ thì trí nhớ hắn đã khôi phục lại hoàn toàn, chỉ cần nghỉ ngơi rồi uống thuốc là sẽ mau khoẻ lại.
Khỏi phải nói Thái Hanh hắn bám vợ nhỏ ra sao, cả ngày ôm chặt lấy em trong phòng, ôm ấp xong lại chuyển sang làm việc khác, Chính Quốc có mấy hôm không ra ngoài nổi cũng vì chuyện này. Hắn chính là càng ngày càng yêu em không dứt ra được.
Hôm nay không biết vì chuyện gì mà Điền Chính Quốc giận dỗi bỏ về nhà tía má, hiếm khi thấy em giận như vậy. Nhìn ông hội đồng vất vả chạy theo vợ nhỏ làm đám con Mận buồn cười, tụi nó thầm ngưỡng mộ trong lòng, trước giờ chỉ có cậu Quốc mới dám giận dỗi ông như vậy.
Năn nỉ biết bao lâu em cũng không nguôi giận nên hắn đành vác em lên vai rồi mang ra xe đi về nhà. Em dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn tía má mình, ấy vậy mà hai ông bà chỉ nhìn một cái rồi quay lưng vào nhà mất tiêu, làm sao mà hai người dám chống lại ông hội đồng chớ, chuyện này đành phải để em chịu một mình rồi.
Cả nhà đang ngồi chờ hắn về ăn cơm thì thấy hắn vác em trên vai đi thẳng vào phòng. Lát sau thằng Sang đi ra nói chút nữa hắn ăn cùng em trong phòng, mọi người cứ ăn trước. Bà hai bực tức nuốt cơm muốn không trôi, từ lúc nào mà cái thằng đó dám đảo lộn trật tự của cái nhà này vậy, đến cả người cai quản mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà như bà cũng không bằng được một thằng ranh con là như thế nào?
Kim Thái Lâm không thèm động đũa mà đứng dậy bỏ đi một nước. Đi ngang qua phòng em, gã nghe rõ từng tiếng cười nói trong phòng, dù đang tức giận nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà bỏ đi.
"Ông ơi em sai rồi... hihi... em hông dám giận nữa."
"Lần sau còn dám bỏ về nhà tía má không?"
"Dạ hông... em... hihi em sợ rồi... aaa ông hông được cởi áo em."
9
"Em cản được tôi chắc."Pha một bình trà thơm mang vào phòng cho chồng mình, em ngồi ngoan một bên nhìn chồng em xử lí sổ sách, lúc ông hội đồng nghiêm túc phải nói là vô cùng đẹp trai.
Mùi hương của em cứ thoang thoảng bên mũi làm hắn chẳng cách nào tập trung được. Ai đốt lửa thì người đó dập lửa. Vậy là em Quốc bị hắn lôi lên giường lần nữa, sổ sách gì đó mặc kệ, ưu tiên chuyện quan trọng trước rồi tính gì thì tính.
"Hồi sáng mới làm rồi mà ông ơi."
"Đó là chuyện của hồi sáng, em để dành sức cho chuyện hồi tối đi."
Âm thanh nức nở cộng thêm tiếng rên rỉ giữa đêm khuya truyền đến tai mọi người trong nhà. Đám con Mận ở tuốt dưới nhà sau cũng phải thức giấc, tụi nó biết rõ đó là tiếng gì nên trùm mền kín mít lại làm như không nghe thấy gì, mặt đứa nào đứa nấy đỏ lựng hết trơn.
Thằng Hải nằm nghe một hồi hông biết đó là tiếng gì mới quay qua khều khều tay thằng Nhàn, đang ngủ tự nhiên bị gọi dậy làm nó bực mình quay sang nhìn thằng nằm kế bên.
"Mày có nghe tiếng gì hông?"
"Có tiếng gì đâu."
"Nghe kĩ đi, tao nghe có âm thanh lạ mà."
"Tiếng gà gáy chớ chi, mày lo ngủ đi, khuya rồi còn lo chuyện tầm xàm."
"Gà gáy cái giống gì, giờ này giờ nào mà gáy, mà tiếng gáy của con gà này lạ thiệt à nghen, nghe như bị đau họng vậy đó."
2
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!