Chương 9: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2.

Hôm nay cả trời đầy mây, đợi sau khi Lạc Đường và Vi Như Hạ về nhà, trời âm càng lúc càng lợi hại. Bây giờ đã hơn 3 giờ, bầu trời bị mây dày bao phủ, bốn phía đều là bóng đen, thỉnh thoảng ở phía chân trời có hai tia chớp, làm bầu trời sáng lên, ngoài cửa sổ trở lên rõ ràng hơn.

Sau khi Lạc Đường về phòng bật đèn lên, liền cởi áo sơ mi xuống, trên vòng eo chặt sạch lộ ra một mảng bầm tím đỏ.

Đem áo sơ mi ném sang một bên, cậu liền ngồi xuống giường, theo động tác của cậu, đường dáng cơ bụng đẹp lộ ra, trên tay cậu mở nắp lọ dầu hoa hồng, đổ một chút lên tay, sau khi mở ra, bôi lên vết bầm tím.

Dầu hoa hồng vừa tiếp xúc vào làn da, bỗng chốc đã trở nên nóng ran, hòa với cảm giác đau đớn của vết bầm tím, sắc mặt Lạc Đường sau khi bôi xong không đổi, trên người xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Đem nắp bình đóng lại, Lạc Đường cầm bình dầu hoa hồng nhìn một lát, đây là lúc Vi Như Hạ vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm đi nhà thuốc mua cho cậu.

Cầm lọ dầu hoa hồng nghiêng nghiêng, chất lỏng bên trong theo chuyển động của cậu dịch chuyển, sườn eo nóng lên một hồi, con mắt đen nhánh dường như nổi lên một tầng sóng. Lạc Đường đem dầu hoa hồng đặt ở cái bàn bên cạnh, đứng dậy ở bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã mưa, mưa tháng 9 không lớn, nhưng so với mưa tháng 6 dai dẳng hơn, từng giọt mưa tí tách từ trên nóc mái nhà rơi xuống, trên mặt đất bắn một tầng nước.

Phòng ngủ của cậu ở phía sau biệt thự, vừa hay ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy sát vách nhà Vi Tử Thiện.

Căn biệt thự độc lập ngoài mặt trước thiết kế sân, mặt sau còn thiết kế cửa chuyên vào gara và một bể bơi. Nhưng mảnh đất bể bơi này, mọi người có thể tùy ý sửa sang, ví dụ nhà Vi Tử Thiện, làm thành hồ sen.

Bây giờ không phải mùa sen nở, trong hồ hoa sen đều đã tàn rồi, đến ngay cả đài sen cũng đã già. Trên hồ sen vẫn dựng thẳng bởi vì cuống đã chuyển sang màu vàng xanh, rễ cắm sâu vào nước trong xanh, dưới là một tầng nước bùn thật dày.

Mà lúc này, bên hồ sen đã lụi tàn, có một thiếu nữ dáng cao, cầm một chiếc ô đen đứng ở đó nhìn vào, mưa rơi làm hồ sen gợn thành những gợn sóng từng vòng. Cô quay ô một cái, nước trên ô trộn lẫn vào mưa thi nhau rơi xuống vào hồ sen.

Mưa thu đem sự trong xanh của hồ sen dội xuống có chút đục ngàu, mưa rơi xuống không tốt rơi vào hồ sen. Kế hoạch làm ngó sen gạo nếp hoa quế của Vi Như Hạ đành phải hủy bỏ.

Trên mặt đất cỏ trong bụi bị mưa làm cho ướt sũng, lúc Vi Như Hạ đi qua đi lại, trên mắt cá chân bị dính vài vụn cỏ. Cô chà chà chân, hất vụn cỏ ra, xoay người chuẩn bị về phòng.

Trước khi trở về phòng, ngẩng đầu nhìn thấy nhà hàng xóm Lạc Đường. Phòng lầu hai mở đèn, đứng ở trước cửa sổ có một bóng người.

Nước mưa che khuất tầm nhìn, Vi Như Hạ không chắc chắn bóng đó có phải Lạc Đường không, cô nhìn về phía bóng đó cười một cái, sau đó quay người về nhà.

Trận mưa thu này rất dài, cứ như vậy cho đến hôm thứ hai khai giảng thì trời quang mây tạnh. Trời vừa mới mưa xong, sân thể thao không thích hợp tập luyện, cho nên giờ thể dục học sinh được tự do hoạt động.

Vừa xong tiết, Hồ Ngâm Ngâm liền chạy đến tìm Vi Như Hạ. Hai người tuy không phải bạn cùng bàn, Nhưng cách nhau cũng không xa Hồ Ngâm Ngâm quay đầu có thể nhìn thấy cô, có chuyện gì gọi một tiếng Vi Như Hạ cũng có thể nghe thấy.

Trong vườn trường giờ thể dục, mặt đất ẩm ướt, học sinh mặc đồng phục chạy tới chạy lui, tràn ngập thanh xuân với tinh thần phấn chấn. Hồ Ngâm Ngâm mua một đống đồ ăn vặt, dùng túi ni lông bọc vào cầm trên tay, cô cầm một túi đồ ăn giòn tan vừa ăn vừa hỏi Vi Như Hạ: "Ngồi cùng bàn với Lạc Đường cảm giác thế nào?"

Đưa tay bắt lấy thứ đồ ăn giòn tan trong tay Hồ Ngâm Ngâm, Vi Như Hạ nhìn đại diện lớp đến giảng đường đưa bài tập, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không có cảm giác gì."

Lạc Đường vẫn như vậy, lên lớp liền xem truyện tranh. Sách giáo khoa của cậu kẹp rất nhiều truyện tranh, còn có một chút thịt tươi tiếng nhật, cậu có thể xem hiểu. Dường như cậu học rất ít, thế nhưng có thể thi được khoảng 15 điểm, hơn nữa còn có tiếng Nhật, thật sự rất lợi hại.

So với Lạc Đường, cô chính là một kẻ bất tài vô dụng, môn số học chỉ học một nửa, sức học vẫn như cũ không thay đổi. Lúc đó còn hâm mộ Lạc Đường có một bộ não thật tốt.

Suy nghĩ của Vi Như Hạ hướng tới học hành, nhưng Hồ Ngâm Ngâm lại nghĩ lung tung. Toàn bộ nữ sinh đều muốn ngồi cùng với Lạc Đường, nhưng Vi Như Hạ ngồi cùng bàn với Lạc Đường lại "Không có cảm giác gì"

Quả thật là phí của trời.

"Cậu giúp Lạc Đường nhận thư tình bao giờ chưa?" Hồ Ngâm Ngâm thay đổi phương hướng, hỏi "Vương Tư Lai nói lúc trước hắn thay Lạc Đường nhận thư tình, mỗi ngày mười mấy phong thư, nhưng Lạc Đường đều không xem, thư tình cậu ta nhận được đều đốt hết. Hàn Tuấn Tùng nói, tập hợp những thư tình của Lạc Đường lại đốt, có thể quay được một con dê."

Điểm này Vi Như Hạ vẫn chưa lĩnh hội được, có điều lời Hồ Ngâm Ngâm trái lại làm Vi Như Hạ có chút không tin: "Nữ theo đuổi nam sao? Lạc Đường vốn không có cái sở thích đó?"

"Không có." Hồ Ngâm Ngâm nói một cách chắc chắn, "Cho dù hoa khôi trong lớp, hoa hậu giảng đường, học muội, học tỷ, cậu ta đều không thích."

Nghe Hồ Ngâm Ngâm nói, Vi Như Hạ gật gật đầu, hàm răng cắn chặt, miệng đầy hương thơm.

Này, thử nghĩ người nào mà lại không có thất tình lục dục, không thể hình dung nổi?

Tính cách lạnh nhạt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!