Chương 8: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2.

Thứ sáu, sau khi tan học được nghỉ liền hai ngày, người trên tàu điện ngầm đông hơn bình thường. Mặc dù trên tàu điện ngầm có khí lạnh nhưng dưới dòng người chen chúc vẫn cứ cảm giác được chút khô nóng phiền muộn.

Vi Như Hạ dựa vào cửa tàu điện ngầm và tay vịn, Lạc Đường đứng trước mặt, hai tay chống đỡ ở bên người cô, tạo thành một khoảng nhỏ cách biệt trên tàu điện ngầm chật chội. 

Phía sau lưng dựa vào tàu điện ngầm, man mát cưng cứng, chút cảm xúc nóng nảy vì bị chen chúc của Vi Như Hạ dần dần tan ra.

Lạc Đường nhìn qua cửa kính của tàu điện ngầm, trước mắt quét qua một biển quảng cáo sáng lên, ở đáy mắt đen nhánh của cậu chiếu ra một mảnh lộng lẫy biển sao.

"Thứ bảy cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm." Người có đôi mắt chứa "biển sao" đột nhiên nói một câu. Những lời này có ý gì, Vi Như Hạ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, gật gật đầu đồng ý: "Được. Trùng hợp tôi có hẹn Hồ Ngâm Ngâm chiều thứ bảy gặp mặt ở Kim Đình."

Cuối tháng chín, câu lạc bộ Hán phục chuẩn bị diễn kịch trong buổi triển lãm tổ chức muộn của trung tâm hoạt động Minh Hồng.

Mấy ngày nay thời gian gấp gáp, người của câu lạc bộ đều gia tăng thời gian tập luyện. Hai nhân vật nam, giao cho Vi Như Hạ và bạn trai Hồ Ngâm Ngâm – Hứa Hiền.

Hứa Hiền là học sinh Tứ Trung An Thành, những lần trước mọi người tập kịch cậu vẫn luôn không tham gia. Nhưng trước kia cậu đã từng diễn kịch này rồi, hơn nữa còn xuất thân là cosplay, là khách quen của triển lãm, cho nên dù không tập luyện cũng có thể biểu diễn tốt.

Lần này Hồ Ngâm Ngâm đưa Vi Như Hạ đi gặp Hứa Hiền, một là Vi Như Hạ chưa từng biểu diễn lần nào, muốn tìm Hứa Hiền tham khảo kịch bản. Hai là nàng muốn cuối tuần ở bên cạnh bạn trai, thuận tiện tìm cái cớ như vậy.

Vi Như Hạ hẹn gặp họ sau bữa trưa, không ảnh hưởng tới lịch ăn cơm với Lạc Đường.

"Không phải ăn ở Kim Đình." Lạc Đường nói.

Vi Như Hạ nhấc mắt, nhìn Lạc Đường trước mặt, cười hỏi: "Vậy ở đâu?"

Quán cơm đồ ăn phương Bắc Hàn Tuấn Tùng đề cử tên là "Ẩm thực Nhã Huệ quê nhà", là cửa hiệu lâu đời trên phố mỹ thực đường Minh Hoàng của An Thành. Lạc Đường đưa Vi Như Hạ đi vào cửa chính của phố chính trên Minh Hoàng, sau lại ngoặt ở cuối phố, không chút lúng túng tìm được quán cơm phương Bắc này.

Hôm nay trời đầy mây, từ buổi sáng đã có chút oi bức, lại chen vai chen chân trên đường Minh Hoàng, nâng độ oi bức lên một tầng cao mới. Sau khi đi vào quán cơm, khí lạnh ập tới trước mặt mới làm Vi Như Hạ sống lại lần nữa.

Quán cơm không lớn, nhìn qua được sắp xếp sáu cái bàn. Thời điểm hiện tại đi ăn cơm, số bàn đầy khách cũng chỉ có ba. Thấy có người tiến vào, bác chủ tiệm nhanh chóng bước tới. Người vừa mở miệng, Vi Như Hạ liền nghe được khẩu âm phương Bắc quen thuộc.

"Qúy khách ăn gì?" Bà chủ khung xương rất lớn, nhìn hơi cường tráng, nói chuyện tự tin mười phần.

Đáy lòng Vi Như Hạ lúc này như dây đàn, vừa bị nhẹ nhàng gẩy một chút, cô cười nhìn thoáng qua Lạc Đường. Lạc Đường đưa thực đơn cho cô, ngước mắt nhìn cô nói, ngữ khí vẫn bình đạm.

"Tôi chưa từng ăn qua, cậu gọi món."

"Ẩm thực Nhã Huệ quê nhà". Hai chữ "quê nhà" làm Vi Như Hạ nếm chút loại hương vị nói không nên lời. Quán ăn sáng kiểu này ở huyện thành Đông Trấn có rất nhiều, trang trí cơ bản đều có những đặc điểm lớn giống nhau, lại khác nhau ở chi tiết. Nhưng quán cơm đem theo thanh âm đón tiếp nhiệt tình cùng với hương vị tràn ngập, làm người ta nhiều lần cảm thấy thân thiết.

Vi Như Hạ ăn một bữa cơm thỏa mãn nhất cô từng ăn qua từ khi tới An Thành, hỏi Lạc Đường: "Cậu biết quán cơm này thế nào?"

Vi Như Hạ uống nước, tầm mắt dừng lại ở quầy thu ngân của quán cơm, phía trên có đặt một tủ bát màu trắng đã cũ, hỏi Lạc Đường một câu.

Không trả lời câu hỏi của Vi Như Hạ, Lạc Đường hỏi: "Chính tông sao?"

"Chính tông." Vi Như Hạ gật đầu.

Cũng là bởi vì chính tông, khẩu vị quá mặn quá nặng, không hợp khẩu vị người An Thành, cho nên dù ở trên đường Minh Hoàng phồn hoa náo nhiệt, khách quán cơm này lại ít ỏi không có mấy.

Vi Như Hạ rũ mi, quét mắt qua bát cơm sạch sẽ trước mặt Lạc Đường. Cậu gần như không ăn, còn ăn không hết một chén cơm. Xem ra Lạc Đường giống Vi Tử Thiện, hoàn toàn không nuốt trôi đồ ăn phương Bắc.

Dịch cái ly bên cạnh một chút, Vi Như Hạ nói với Lạc Đường: "Lần sau vẫn là đi ăn đặc sản An Thành đi."

Lạc Đường nhìn bàn ăn gần như trống trơn trước mặt, hỏi: "Không thích món ăn phương Bắc?"

"Thích." Vi như Hạ cười nói, "Nhưng về sau tôi ở An Thành, dù sao cũng cần thích nghi với khẩu vị đồ ăn nơi đây."

Hôm nay Vi Như Hạ đeo một chiếc thắt lưng màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo voan mỏng chống nắng màu trắng, cả người cô dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái, giọng nói nhẹ nhàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!