Chương 76: (Vô Đề)

Editor: Tứ Phương Team 2

Vi Như Hạ mang thai đến thập phần bình tĩnh, toàn bộ thời gian mang thai đứa bé trong bụng đều không quá làm khổ cô, thậm chí ở thời gian mang thai cô quay liền hai bộ phim, mặt khác còn đi nhận hai giải thưởng.

Tháng sáu, sau khi kết thúc hết các bộ phim trong tay, cô liền không nhận thêm bộ phim nào nữa, các công việc tiếp theo đều được sắp xếp sau tháng mười, Vi Như Hạ cũng không phải một người cuồng công việc, nhưng sự nghiệp càng ngày càng phát triển cũng là mong ước của cô, sau khi quay xong toàn bộ phim của tháng chín, cố gắng ở An Thành nghỉ ngơi, cô cũng có thời gian chăm sóc bảo bảo.

Mang thai đến tuần thứ ba sáu, bụng Vi Như Hạ đã lớn đến kinh người, sức ăn cũng tăng rất nhiều. Chính cô ở nhà không ai chiếu cố, Lạc Đường đem cô đưa về đại trạch, ngoại trừ Dương Thư Nhữ còn có dì đã chăm sóc lúc Dương Thư Nhữ mang thai, Vi Như Hạ sẽ được chăm sóc thật tốt.

So với ở đoàn phim, về nhà khó tránh khỏi có chút nhàm chán, Vi Như Hạ trong lúc nhàn rỗi, đã tự làm kế hoạch cho mình. Ngày thường xem không được sách cùng phim điện ảnh, có cơ hội thưởng thức và bình luận phim, một chút đều không thừa.

Đối với việc cô mang thai, trong nhà tò mò nhất chính là Lạc Thập An. Vi Như Hạ còn ở thư phòng tầng hai đọc sách, liền nghe được Lạc Thập An tan học trở về gọi một tiếng "Chị dâu", cô cười lên tiếng, không cần đứng dậy, Lạc Thập An đã chạy như điên lại đây.

Thư phòng có ban công nhỏ độc lập, khí lạnh thổi vào rất thoải mái, Vi Như Hạ ngồi trên ghế mây, cơ thể dựa về sau một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khuôn mặt tinh xảo của Lạc Thập An lộ ra, cười hì hì chạy vào.

"Em đã về rồi!" Lạc Thập An tuy rằng là chạy vào, nhưng cách Vi Như Hạ khoảng hơn mười mét liền vội vàng phanh lại, sau khi bước chân dừng lại, chậm rãi đi tới bên người Vi Như Hạ.

Sau khi tới bên người Vi Như Hạ, Lạc Thập An tò mò nhìn bụng Vi Như Hạ, ngẩng đầu mở to hai mắt cùng Vi Như Hạ nói: "Lại lớn thêm rồi."

Cô cả ngày luôn ngồi đây, cũng không biết như thế nào có thể nhìn ra được bụng cô lớn thêm, chính cô cũng nhìn không ra.

Vi Như Hạ cười rộ lên, đem tay Lạc Thập An đặt ở trên bụng cô. Cô hiện tại đã có thể cảm nhận máy thai, hôm nay đặc biệt lợi hại, tay nhỏ của Lạc Thập An vừa mới đặt lên, liền cảm giác bị thứ gì chọc một chút.

"Ôi ôi ôi!" Lạc Thập An kinh ngạc mà mở lớn đôi mắt hơn nữa. Bé không phải chưa từng cảm nhận Vi Như Hạ máy thai, nhưng hôm nay đặc biệt lợi hại, mới vừa đặt lên liền thập phần dùng sức mà chọc bé, như là muốn lập tức đi ra.

"Đây là em trai nhỏ!" Lạc Thập An thập phần khẳng định mà nói.

"Cái gì là em trai, đây là cháu trai con." Phía sau Dương Thư Nhữ cùng lại đây nghe được xưng hô Lạc Thập An đối với bảo bảo trong bụng, cả kinh thanh âm đều cất cao.

Vi Như Hạ ha ha cười rộ lên, Dương Thư Nhữ nhìn cô một cái, cũng cười cười, đem hoa quả trên tay đưa cho Vi Như Hạ, sau khi kéo ghế mây ngồi xuống, hỏi Lạc Thập An nói: "Con như thế nào biết là bé trai?"

Vi Như Hạ đem miếng hồng đưa cho cô bé, Lạc Thập An tiếp nhận, vừa ăn vừa nói: "Bởi vì sức lực lớn."

Các lão nhân thường nói, trẻ nhỏ xem giới tính thai nhi rất chuẩn, Dương Thư Nhữ mới hỏi bé, nhưng nghe bé vừa nói như vậy, nói có sách mách có chứng, ngược lại mức độ tin cậy không đáng tin chút nào.

Nhìn ra được mẹ không tin mình, Lạc Thập An lập tức từ trên người Dương Thư Nhữ xuống dưới, bé duỗi tay vuốt bụng Vi Như Hạ, vừa muốn nói chuyện, Vi Như Hạ đưa cho bé một miếng hồng. Tiểu gia hỏa nhấp nhấp miệng, tiếp nhận hồng ăn luôn, lúc này mới nói: "Chính là nam bảo bảo, em nói chính là đúng."

Xem thần sắc của bé chắc chắn nghiêm túc như vậy, Vi Như Hạ khẽ cười một tiếng, bàn tay to bao trùm trên tay nhỏ của bé, nói: "Đó chính là nam bảo bảo."

Lạc Thập An được trấn an, giương mắt nhìn Vi Như Hạ, hỏi: "Chị dâu, tiểu bảo bảo khi nào sinh ra a?"

"Còn bốn tuần nữa." Vi Như Hạ dựa theo dự tính ngày sinh bình thường nói, nhưng kỳ thật rất có khả năng sẽ là trước hoặc sau hai tuần nữa, điều này đều không tính là vấn đề lớn.

"Mama!" Lạc Thập An sau khi nghe được câu trả lời, quay đầu lại kêu Dương Thư Nhữ một tiếng.

"Làm sao vậy?" Con gái nhỏ nhẹ gọi, Dương Thư Nhữ thân thể nghiêng về phía trước, kiên nhẫn mà ôn nhu hỏi một câu.

"Chúng ta đánh cược đi." Lạc Thập An trong ánh mắt hiện lên một tia cơ linh, "Con đoán là nam bảo bảo, mẹ đoán là nữ bảo bảo, đến lúc đó chị dâu sinh xong, chúng ta định thắng bại."

Bộ dáng cô bé nghiêm túc, lại chọc cười hai người lớn, Vi Như Hạ nhấc tay nói: "Chị đây giúp hai người làm chứng."

Dương Thư Nhữ đem con gái kéo đến bên người, nhéo nhéo khuôn mặt bé, cười hỏi: "Vậy thắng thua tính như thế nào?"

"Mẹ thắng, con liền ngoan ngoãn ăn rau xanh một tháng." Lạc Thập An có chút thống khổ mà nói.

Trẻ nhỏ thắng thua lợi thế cũng là không đau không ngứa, Dương Thư Nhữ cười gật đầu, theo sau hỏi: "Vậy nếu là con thắng thì sao?"

Nhắc tới cái này, Lạc Thập An ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc, đối Dương Thư Nhữ nói: "Con muốn một tháng không đi học!"

Dương Thư Nhữ: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!