Chương 5: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2.

Bị cái kẹo chặn miệng, Vi Như Hạ "Ừm" một tiếng coi như đồng ý.

Lạc Đường nhìn bên ngoài lác đác vài người, không đợi Vi Như Hạ trả lời. Cậu cầm lấy cái khăn lau vết máu, hỏi: "Đi chơi điện tử không?"

Vi Như Hạ lắc đầu, nhìn cậu lau sạch tay xong, nhắc một câu: "Khóe mắt cậu vẫn còn kìa."

"Chỗ nào?" Lạc Đường ngẩng đầu lên hỏi.

Nhìn thấy chỗ khóe mắt có một giọt máu, Vi Như Hạ miêu tả một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát lấy khăn từ tay của Lạc Đường lau cho cậu ta. Ngón tay thiếu nữ vẫn kẹp cây kẹo, khi lau xong còn mang theo hương vị thơm mát của quả đào mật.

Lau xong cho cậu ta, Vi Như Hạ ném khăn vào thùng rác bên cạnh, nói: "Được rồi, cậu có biết nhà hàng Ngọc Vinh ở đâu không?"

Nếu gặp người quen, cô liền hỏi luôn.

"Hẹn người khác ăn à?" Lạc Đường hỏi.

"Tôi tự đi một mình." Vi Như Hạ phủ định "Chỉ là muốn đi nếm thử món ăn chính gốc ở An Thành."

Nghe Vi Như Hạ nói, Lạc Đường quay đầu với Hàn Tuấn Tùng và Vương Tư Lai: "Các cậu xử lý chỗ này một chút, tôi có việc đi trước đây."

Từ lúc Vi Như Hạ tới Hàn Tuấn Tùng vẫn luôn giữ khuôn mặt bát quái, Lạc Đường dặn dò xong, Hàn Tuấn Tùng lập tức gật đầu, vẫy tay tạm biệt hai người: "Đi chơi vui vẻ."

Lạc Đường quay đầu lại nói với Vi Như Hạ: "Tôi dẫn cậu đi."

Không ngờ là cậu sẽ tự mình đưa cô đi. Vi Như Hạ vừa muốn từ chối, Lạc Đường lại giương mắt lên nhìn một cái khiến cô liền đem lời từ chối cùng hương vị quả đào mật toàn bộ nuốt xuống.

Kim Đình quốc tế nằm ở vị trí trung tâm của quảng trường, các ngõ nhỏ trên đường chính được thiết kế phát ra ánh sáng. Vừa nãy Vi Như Hạ dựa theo chiều kim đồng hồ thì đã đi qua năm ngõ nhỏ rồi, mà nhà hàng Ngọc Vinh ở đầu ngõ thứ 6 trên tuyến đường chính.

Đến trước cửa nhà hàng, Vi Như Hạ nhìn cái biển hiệu mang phong cách cổ xưa ở cửa cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn dĩ cô phải tìm thấy chứ.

Lạc Đường rõ ràng là khách quen ở đây. Sau khi đi vào liền đưa Vi Như Hạ đi thẳng qua hành lang, tìm đến một chỗ gần cửa sổ.

Bây giờ là mười một giờ trưa, khách dần vào nhiều hơn, những người phục vụ mặc sườn xám giọng nói nhỏ nhẹ chỉ dẫn khách ngồi xuống. Trên bục ở giữa phòng, nghệ sĩ gảy đàn tì bà cũng đã ngồi ngay ngắn chuẩn bị bắt đầu diễn.

Trung tâm thương mại Kim Đình quốc tế được xây dựng gần sông, phong cảnh bên cửa sổ cực đẹp nhìn ra bên ngoài bầu trời xanh thẳm xa vạn dặm. Trên mặt sông rộng lớn mênh mông, vài du thuyền cùng tàu hàng chạy qua, di chuyển một cách chậm chạp nặng nề.

Trước khi đến đây, Vi Như Hạ muốn vào phòng vệ sinh thì tình cờ gặp Lạc Đường liền bị cậu nhét một cái kẹo mút, không đi phòng vệ sinh được.

Thấy Vi Như Hạ ngồi xuống, Lạc Đường cầm thực đơn vừa cúi đầu lật vừa hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Đối với món ăn đặc sản của An Thành Vi Như Hạ cũng không biết rõ lắm, nhìn thực đơn trong tay Lạc Đường mà hoa hết cả mắt, trả lời: "Món đặc sản ở đây là được rồi."

"Cậu thích ăn món đặc sản." Lạc Đường ngước mắt nhìn cô một cái.

"Ừ." Vi Như Hạ trả lời chắc chắn nhưng vẻ mặt lại lập lờ nước đôi.

Lạc Đường gọi món xong liền đi vào phòng rửa tay rửa sạch vết máu, bàn tay cậu lại trắng nõn trở lại, giống tay của thư sinh thời xưa.

Khi cậu im lặng ngũ quan và khí chất đều lộ ra sự sạch sẽ lịch sự, người ngoài nếu như không quen căn bản không biết cậu giỏi đánh nhau như vậy.

Vi Như Hạ đích thân muốn ăn đặc sản của An Thành thế nhưng khi món ăn được dọn lên, cô lại chỉ ăn mấy miếng.

So với cô, Lạc Đường ăn khá thoải mái, cậu thấy Vi Như Hạ mỗi món đều nếm qua một miếng sau đó thì không ăn nữa, hỏi: "Cậu không thích à?"

"Có chút ngọt." Vi Như Hạ uống một ngụm nước, nhìn bát của Lạc Đường trước mặt đã trống rồi, cô hỏi: "Cậu thích ăn ngọt à?"

"Ừ." Lạc Đường gắp một miếng đậu phụ nhồi thịt, nói: "Ăn nhiều thì quen mùi vị thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!