Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2

Nửa tháng nghỉ hè này, Vi Như Hạ theo bố đi diễn ở tám tỉnh thành. Tuy là khoảng cách không xa nhưng mỗi tỉnh đều có những phong tục tập quán đặc biệt của nó. Vi Như Hạ cảm nhận được văn hóa không giống nhau của các thành phố, hơn nữa còn có bố ở bên cạnh, kì nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc rồi.

Trước khi khai giảng, đoàn kịch cho Vi Tử Thiện nghỉ ba ngày, vừa hay ông có thể tự mình đưa Vi Như Hạ về nhà.

Từ trên xe đi xuống, ánh nắng chiếu vào mặt khiến Vi Như Hạ nheo nheo mắt, cô ngẩng đầu nhìn sân vườn, hoa cỏ ở vườn đều héo rũ rồi, giống năm ngoái lúc cô theo bà nội qua đây vậy.

So với năm ngoái, Vi Như Hạ cảm giác ở An Thành yên tĩnh hơn nhiều. Lúc cô đưa tay nhận lấy hành lý bố đưa thì nhìn qua nhà Lạc Đường một cái, rất yên lặng, sau khi đi Thụy Sĩ cậu liền đi chơi một vòng quanh Bắc Âu. Hôm qua gọi video, cậu nói ngày mai mới có thể về đến nhà.

Vi Như Hạ mới có nghỉ hè không ở nhà, nhưng Vi Tử Thiện thì khác, ông gần bốn tháng chưa quay lại. Tuy là vậy nhưng ở nhà có thuê người giúp việc, cũng coi như không quá bừa bộn. Ông xách hành lí cho Vi Như Hạ, vừa nghe âm thanh cô bấm mật mã vừa nhìn cây cối trong sân.

Vi Tử Thiện vốn không am hiểu việc xử lý hoa cỏ, nhưng ông lại yêu thích chúng, mỗi gốc cây ở vườn ông đều phân biệt được. Cho nên khi ông nhìn về phía góc vườn phát hiện có một cây nhỏ lạ, khiến ông nhìn chăm chú một lúc.

"Đấy là cây lê."

Khi Vi Như Hạ mở cửa, chợt nghe bố ở đằng sau đang kéo vali nhàn nhạt nói một câu.

Động tác đẩy cửa của Vi Như Hạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cây lê, rồi lại nhìn hoa cỏ trong vườn, trên nhành cây anh đào tô điểm mấy chiếc lá không dễ nhìn thấy.

Lúc trồng cây lê bố cô không ở nhà, nhưng nhìn thấy vẫn là nhìn thấy, Vi Như Hạ "ừm" một tiếng, quay đầu nhìn bố cười. Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Vi Tử Thiện kéo hành lý theo con đường mòn, bánh xe vang lên tiếng "lộp cộp", ông nói: "Cứ trồng ở đó đi, vài năm nữa sẽ có quả rồi."

Vẻ mặt của bố không thay đổi nhiều, khóe môi ông kéo ra, cười nói dường như để trấn an cô. Tim Vi Như Hạ như được truyền thêm hai giọt nước ấm, cô cười nói: "Vâng, con thích ăn lê."

Hai bố con nói thêm mấy câu thì đã vào trong nhà, ngăn cách sự khô hanh ở bên ngoài, sau đó Vi Như Hạ kéo hành lý về phòng. Hôm nay thời tiết vẫn rất nóng, cô tắm rửa thay quần áo, ngẩng mắt lên nhìn thời gian, chuẩn bị xuống lầu uống nước hoa quả.

Trước khi về An Thành, Vi Tử Thiện và dì Lý đã dặn dò rồi, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng có thức ăn và rau quả tươi. Bây giờ là ba giờ chiều, đợi đến năm giờ dì Lý sẽ đến nấu cơm.

Lần diễn này thời gian rất dài, thậm chí mấy tháng trước Vi Tử Thiện còn không có thời gian nghỉ ngơi. Lần này đưa Vi Như Hạ về, ông sẽ nán lại nhà hai ngày, cho đến khi cô đi học.

Cho dù là ở đâu, có thể ở cùng với bố, Vi Như Hạ liền cảm thấy rất vui. Hai người đã trải qua thời gian nghỉ hè cùng nhau, bây giờ dù không thân thiết bằng tình cảm bố con bình thường, nhưng hai bên đều hỗ trợ bao dung, mà rõ ràng bố bao dung con gái tương đối nhiều.

Từ cây lê nhỏ có thể nhìn ra, ông biết cô là vì mẹ mà trồng.

Đến phòng bếp rót hai cốc nước hoa quả, Vi Như Hạ uống xong một cốc rồi bưng cốc khác chuẩn bị đến đưa cho bố. Cô vừa lên lầu, thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, Vi Như Hạ bỏ ly nước xuống, đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, khí nóng ở bên ngoài cũng phả vào, cô híp mắt lại, một lúc sau mới nhìn rõ người đứng ở trước cửa.

Là một người phụ nữ.

Người đó mặc quần đỏ, trang điểm tinh tế, tóc đen xoăn sóng to, diện mạo đẹp đẽ, dáng người gợi cảm. Lúc Vi Như Hạ mở cửa, cô ấy tháo kính mắt xuống, một đôi mắt màu hạnh nhân mềm mại dịu dàng, sau khi nhìn thấy Vi Như Hạ, cô ấy nhìn cô cười nói: "Vi Như Hạ phải không? Cô đến tìm bố cháu, ông ấy có nhà không?"

Cô ấy dù nhăn mày hay cười đều rất phong tình, cô ấy biết tên của cô, mà cô lại không biết gì về người ta. Sở dĩ như vậy là bởi vì bố cô từng nhắc qua cô với cô ấy, mà từ trước đến nay lại chưa từng nhắc đến người phụ nữ này với cô.

Theo bộ dạng cười của cô ta, Vi Như Hạ mời vào nhà, nói: "Ở trên lầu ạ, cháu có thể gọi cô là gì?"

Nhìn tuổi tác của cô ấy hình như đầu ba mươi, gọi chị thì sợ lỡ ngang hàng với bố của cô, gọi dì lại làm người ta già đi.

Không ngờ người phụ nữ đó không để ý, cô ấy vừa vào cửa, giày cao gót giẫm lên sàn nhà, cười nói: "Gọi dì là được rồi, cô với ba cháu bằng tuổi nhau."

"Chào dì Lâm". Vi Như Hạ lễ phép chào một tiếng.

Cười đáp lại, Lâm Linh nhìn đánh giá Vi Như Hạ, vừa muốn nói chuyện với Vi Như Hạ, trên lầu bỗng truyền đến âm thanh của Vi Tử Thiện: "Sao cô lại đến đây?"

Vi Như Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy bố cô đang đứng trước cửa phòng sách, ông đã thay bộ vải đay ở nhà, khí chất nho nhã lại thêm chút dịu dàng. Nhìn thấy Lâm Linh, Vi Tử Thiện đột nhiên chau mày lại, đặt tầm mắt trên người Vi Như Hạ.

Lâm Linh nói với Vi Tử Thiện: "Em nghe Hân Bội nói anh về An Thành rồi, nên liền qua thăm một chút."

Lúc cô ấy nói chuyện rất thả lỏng, tay trái cầm kính râm, tay phải cầm túi văn kiện. Vi Tử Thiện nhìn thấy túi văn kiện, mím môi nói: "Đến phòng sách đi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!