Chương 22: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2

Vi Như Hạ thức đến khi trời sáng, sau đó cô đi từ phòng ra đã thấy Vi Tử Thiện ngồi ở phòng khách. Thấy cô đi ra, Vi Tử Thiện đứng dậy nói: "Đi thôi."

Bọn họ đi từ rất sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn, phía chân trời hiện ra màu trắng bạc, mặt trời còn chưa xuất hiện.

Thời tiết giữa tháng mười một đã hơi lạnh, từ trước đến nay Vi Như Hạ đều không sợ lạnh, sau khi nhìn mặt trời mọc một lúc cũng đóng cửa xe lại. Trong xe tràn đầy hơi ẩm sáng sớm, còn có sự trầm mặc của Vi Như Hạ và Vi Tử Thiện.

Vi Tử Thiện lái xe rất nhanh, đến nhà bà nội thì mặt trời cũng mới ló ra. Hàng rào gỗ trước cửa nhà đóng chặt, hoa cỏ trong vườn đang đua nhau khoe sắc, trang hoàng cho ngôi nhà đầy hơi thở của cuộc sống.

Bà luôn dậy rất sớm, hiện tại cửa đã mở rồi. Vi Như Hạ ngoảnh đầu nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp trong khu rừng.

Lý Túc Hòa mặc một chiếc quần dài thẳng màu nâu sẫm, bên trên mặc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu vàng. Một tay bà cầm giỏ trúc, một tay cầm cái cuốc nhỏ, từ phía ánh mặt trời đi đến. Sương mai bao phủ quanh con đường vẫn chưa tan hòa với mái tóc bạc được mặt trời chiếu xuống, khiến cả người bà như mờ mờ tan biến.

Thứ hai tuần trước khi Lý Túc Hòa về nhà, nghe theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc. Một tuần sau đó, cả người bà thấy càng lúc càng mệt mỏi, mãi đến sáng nay mới thoải mái một chút, bà liền đi ra vườn một chuyến.

Khoai tây trong vườn đều lớn rồi, bà đi đào rồi rửa sạch sẽ ở dòng suối nhỏ, sau đó chuẩn bị làm bánh khoai tây giòn thơm. Vài ngày gần đây vì thân thể không khỏe nên bà đều không nấu cơm.

Bên dưới giỏ trúc là mầm khoai tây, bên trên là khoai tây đã rửa sạch sẽ. Nước bên trong giỏ nhỏ xuống tí tách tí tách, cầm về đến nhà vừa kịp khô.

Bà còn chưa về tới cửa, vừa ngẩng đâu lên liền nhìn thấy Vi Như Hạ và Vi Tử Thiện đang đứng đợi, hai cha con đứng nhìn ở hàng rào gỗ.

Lý Túc Hòa nhìn hai người cùng đến, cho dù có đứng gần nhau vẫn lộ ra vẻ xa cách. Nhưng bà vẫn cảm thấy vui, đôi mắt người già lộ vẻ ôn nhu, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

"Bảo bối, hôm nay là thứ hai mà sao con không đi học vậy?" Lý Túc Hòa hỏi.

Một tiếng gọi "Bảo bối" khiến trong lòng của Vi Như Hạ như bị bóp nghẹn, đôi mắt tròn đỏ bừng, tròng mắt đầy tia máu đỏ.

Vi Tử Thiện đi qua đón lấy giỏ trúc, cổ họng ông có chút khàn, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn mẹ mình, nói: "Mẹ, mẹ thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đến bệnh viện."

Lúc Lý Túc Hòa khám sức khỏe chụp x

-quang lồng ngực, phát hiện có một mảng lớn đã bị che mất, bác sĩ chuẩn đoán sơ bộ là bệnh lao phổi. Nhưng sau đó bác sĩ lại tìm đến nói với Vi Tử Thiện rằng Lý Túc Hòa có thể bị biến chứng thành ung thư. Nghe vậy, Vi Tử Thiện liền đưa bà đi kiểm tra cụ thể. Buổi chiều chủ nhật có kết quả rồi, là ung thư, ung thư phổi giai đoạn cuối.

Cùng bố giúp bà làm xong thủ tục nhập viện, Vi Tử Thiện lại bị viện trưởng gọi đi, bọn họ muốn bàn bạc về thời gian phẫu thuật.

Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời chiếu qua cửa kính vào hành lang bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng khiến Vi Như Hạ có chút hoảng hốt. Năm nay cô ở bệnh viện còn nhiều hơn năm cô mười lăm tuổi. Mà mỗi lần đến bệnh viện, người bị bệnh đều không phải là cô.

Nửa năm đầu là mẹ cô, sáu tháng cuối là bà nội. Việc này khiến tim Vi Như Hạ như bị một miếng sắt lôi xuống, con đường rơi xuống đều rất khó đứng dậy.

Bà nội phải ở bệnh viện rất lâu, Vi Tử Thiện đành tìm bạn bè giúp ông sắp xếp một phòng đơn yên tĩnh cuối hành lang.

Phòng bệnh hướng mặt trời khiến cả căn phòng rực rỡ ấm áp, Lý Túc Hòa ngồi trên giường, đang ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bà đã thay đồ bệnh nhân, dù bộ đồ rộng thùng thình nhưng bà vẫn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí tóc cũng được chải gọn gàng, không có chút rối nào. Rèm cửa bị gió thổi khẽ động, Lý Túc Hòa nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Vi Như Hạ.

Vi Như Hạ nhìn bà, mắt đỏ, không giống như vừa khóc. Cô là một đứa trẻ kiên cường lạc quan, chỉ là vẫn còn quá nhỏ, gặp phải một lần biến cố nhưng còn có bà bên cạnh, ít ra cô vẫn chịu đựng được. Nhưng biến cố lần này là do bà đem đến, cô không chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy.

Dáng cô rất cao gầy, khung xương nhỏ cân đối, so với lúc đầu đến An Thành đã cao lên một chút. Rõ ràng là đã lớn như vậy rồi, nhưng trong lòng bà cô vĩnh viễn vẫn là một đứa nhỏ.

Lý Túc Hòa nhìn Vi Như Hạ đứng bên ngoài, cười vẫy tay nói.

"Bảo bối, qua đây cho bà ôm một chút."

Trong suy nghĩ của Lý Túc Hòa, Vi Như Hạ là đứa kiên cường. Nhưng khác suy nghĩ của bà, cô dường như có thể chịu thêm một lần biến cố.

Vi Như Hạ nằm trong lòng bà nội, trên người cô vẫn chưa bị mùi nước sát trùng ngấm vào, Vi Như Hạ nói cho Lý Túc Hòa nghe cuộc nói chuyện giữa Vi Tử Thiện và bác sĩ.

"Bà ơi, bác sĩ nói sau khi phẫu thuật thì bệnh có thể khống chế được, khống chế được liền tốt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!