Chương 21: (Vô Đề)

Editor: Team Tứ Phương 2

———————————

Cuối tuần Vi Như Hạ muốn ở cạnh bà nội nên Lạc Đường không hẹn cô, cậu tự mình đến sân vận động của trường tham gia đội bóng rổ League.

Thứ bảy sân trường rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài giáo viên và học sinh ở kí túc xá trường đi qua, Lạc Đường đeo ba lô, trực tiếp đi vào sân vận động.

Còn chưa vào cửa, âm thanh bóng rổ ma sát trên mặt đất cùng tiếng đập bóng đã truyền đến, làm sân trường vốn yên tĩnh có thêm chút sức sống.

Bề ngoài Lạc Đường nổi bật, cậu vừa vào cửa, những thành viên trong đội liền nhìn qua. Thiếu niên mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, dáng người cao ráo thon dài, trên tai còn đang đeo tai nghe, khuôn mặt trắng nõn văn nhã, khí chất lạnh lùng.

Vương Dã đang hướng dẫn mọi người tập luyện, sau khi thấy Lạc Đường tiến vào, cười vẫy vẫy tay: "Lạc Đường tới rồi à, lại đây."

Những thành viên trong đội đều biết Vương Dã tìm một người mới, nhưng không nghĩ tới người đó là Lạc Đường. Tuy rằng tính cách Lạc Đường lạnh lùng không thân thiện, nhưng sự tồn tại của cậu lại đặc biệt thu hút, mọi người muốn không biết cũng khó.

Lạc Đường đi qua, Vương Dã vỗ vỗ bờ vai của cậu, giới thiệu với mọi người: "Đây là Lạc Đường, tất cả mọi người đều gặp rồi nhỉ, cậu ấy rất hay chơi bóng rổ ở đây. Tôi tìm cậu ấy đến đây để tiếp nhận vị trí của Lại Thanh. Lý Hào Thư, cùng cậu ấy phối hợp thật tốt nhé."

Vương Dã vừa nói xong, nam sinh cao lớn bên cạnh cậu lên tiếng. Cậu ta vừa cao vừa khỏe mạnh, da trắng, mắt một mí, diện mạo đoan chính, nhìn qua tỏa sáng giống ánh mặt trời.

Nghe huấn luyện viên nói xong, Lý Hào Thư liền nhìn sang Lạc Đường, một cái liếc mắt này không có cảm xúc gì, quay đầu nói một câu với Vương Dã: "Em biết rồi."

Sắp xếp xong, Vương Dã vỗ tay, nói: "Được rồi, đi tập luyện nào!"

Mệnh lệnh vừa phát đội viên liền tản ra, Vương Dã quay đầu nói với Lạc Đường: "Cậu đi thay quần áo đi, tôi nhìn xem các cậu phối hợp."

Vốn Vương Dã còn lo lắng kỹ thuật bóng rổ của Lạc Đường quá tốt nên khó phối hợp. Nhưng khi xem bọn họ đánh thử hai hiệp, Vương Dã chẳng những yên tâm mà còn cảm thấy Lạc Đường là một tài năng bóng rổ triển vọng.

Kĩ năng chơi bóng của cậu còn cao hơn Lại Thanh ba phần, hơn nữa cậu vẫn luôn tự điều chỉnh động tác của mình thích ứng với động tác của Lý Hào Thư, thậm chí đội viên khác đều không cần điều chỉnh nhiều, chính cậu có thể rất nhanh thích ứng.

Vương Dã xem hai hiệp, trong lòng từ yên tâm biến thành vui vẻ. Ông đứng dậy rời khỏi sân vận động, về văn phòng lấy máy tính viết lại quá trình huấn luyện.

Nội dung huấn luyện đội bóng luôn có hệ thống riêng, tuy rằng mỗi người đều có thói quen chơi bóng, nhưng nói tóm lại nội dung huấn luyện đều giống nhau, Lạc Đường thích ứng thật sự rất nhanh.

Nhưng hình thức huấn luyện cố định này, sau khi Vương Dã rời đi, liền trở nên dần dần không có quy tắc.

Lý Hào Thư chuyền bóng làm ảnh hưởng đến người bên cạnh, cuối cùng đến chỗ Lạc Đường, khoảng cách đến rổ bóng trở nên quá xa. Lạc Đường phát giác sự thay đổi này, lần thứ hai ném bóng, cậu liền giương mắt nhìn Lý Hào Thư phía trước.

Bóng quay một vòng trên rổ, cuối cùng rơi xuống đất, vang lên ba tiếng "Bịch bịch bịch" cuối cùng dừng lại ở trong tay Lý Hào Thư.

Lý Hào Thư một tay cầm bóng, nhìn Lạc Đường, chau mày, cắn răng chặt, ném bóng tới chỗ Lạc Đường.

"Mẹ nó, mày có biết đánh bóng rổ hay không!?"

Cậu ta vốn đã cao to, lần này lại dùng hết mười phần sức lực, một quả này ném tới, nhất định sẽ bị thương.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, bóng rổ tới trước mặt Lạc Đường, chỉ thấy mặt cậu không đổi sắc, duỗi tay ném quả bóng về một hướng khác. Bóng rổ chịu lực lớn quay nhanh, rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn. Cùng lúc đó, đôi chân dài của Lạc Đường vừa nhấc, chạy tới trước mặt Lý Hào Thư, trong nháy mắt lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một chân đá lên trên lồng ngực của cậu ta. Lý Hào Thư không kịp phản ứng lại, lảo đảo lui về phía sau té ngã trên đất.

Lạc Đường lại tiến đến đè xuống, một đầu gối chống lên lồng ngực cậu ta, một tay bắt lấy cổ áo, giơ nắm tay lên.

"Thử ném lại một lần nữa xem." Lạc Đường nói.

Toàn bộ quá trình Lạc Đường áp đảo Lý Hào Thư nhanh chóng mà vững vàng, biểu tình của cậu bình tĩnh lạnh nhạt, căn bản không có biến hóa gì lớn. Thậm chí khi nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo như có thể liếc mắt thấy đáy hồ, một gợn sóng cũng không thấy.

Lại nói tiếp, Lý Hào Thư cao lớn hơn Lạc Đường. Nhưng trước mắt, thân thể cậu ta bị Lạc Đường gắt gao đè nặng, căn bản không thể động đậy. Thân thể cùng sức lực cũng không thể làm gì được, hiện tại cậu ta căn bản không thể thoát khỏi tay Lạc Đường.

Thành viên trong đội đều biết Lý Hào Thư nhìn không thuận mắt Lạc Đường, thứ nhất là vì Vương Dã khen Lạc Đường khiến cậu ta không thoải mái, thứ hai người cậu ta thích là Lý Nhã Văn lại thích Lạc Đường. Cậu ta không quen nhìn Lạc Đường được người khác yêu thích khen ngợi mà bộ dạng thì vẫn bình tĩnh, cậu ta cảm thấy cậu là đang cố tình làm bộ.

Nhưng những việc này tất cả đều không coi là gì so với việc tham gia League.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!