Chương 39: Chàng Hiệp Sĩ Ít Từng Trải (1)

Sức mạnh trong bàn tay ấy kéo Max giật lại. Nàng ngạc nhiên thấy Riftan nhìn mình vẻ khó hiểu, lập tức biết tâm trạng ảm đạm của chàng. Nhưng nàng thề rằng mới vài phút trước chàng vẫn đang giám sát đám con trai mà ...

"Ta có thể dừng huấn luyện để giới thiệu nàng với đám tập sự nếu nàng đến bên ta mà, tại sao nàng lại đi về chẳng nói lấy một câu thế?"

Max mở to mắt ngạc nhiên. "E

-em kh

-không muốn phiền chàng..."

"... Nàng không phiền."

Chàng nhìn lại các cậu nhóc, bàn tay vẫn nắm cổ tay nàng. Đám tập sự đều thở hồng hộc, đẫm mồ hôi, mặt đỏ gay, vừa thực hiện chạy nước rút toàn lực trên sân cùng thanh kiếm gỗ.

"Chạy thêm hai lượt nữa rồi nghỉ! Một tiếng sau các ngươi tập tiếp," Riftan lớn tiếng ra lệnh cho các cậu bé sắp ngã nhào trên sân. "Ta sẽ nghỉ ở nhà phụ."

Rồi chàng nắm tay nàng và cùng nàng quay lại lâu đài Calypse. Max bối rối ngoái nhìn Rodrigo, muốn xin lỗi vì bỏ ông lại. Nhưng Rodrigo cũng chẳng có vẻ gì là sẽ đi theo hai người. Ông đứng đó, đan tay vào nhau và cúi đầu vẻ trang trọng. Riftan đi thẳng chẳng thèm nhìn ông.

"Ăn trưa nhé?" chàng đột ngột hỏi.

"Ôi, em ă

-ăn rồi... Lúc s

-sáng em đã tới phòng ăn. Ông quản gia đang đ

-đưa em đi xung quanh lâu đài, và chúng em đang tới khu phụ thì g

-gặp chàng," nàng lắp bắp, tránh ánh mắt chàng.

Thời điểm không gian đều không thích hợp, nhưng suy nghĩ phản bội nàng—cứ hiện lên những đụng chạm thân mật kinh tâm động phách của họ trong nhà tắm tối hôm trước...

"E

-em xin lỗi đã làm p

-phiền chàng hôm qua," nàng thốt lên. Còn chuyện vì sao lại tự an ủi mình, nàng không chắc.

"Làm phiền ta?" người đàn ông đi chậm lại và lại nhìn nàng vẻ kinh ngạc.

"V

-vì ng

-ngủ gục... chúng ta không ăn tối với nhau được."

"... Nàng kiệt sức vì chuyến đi dài mà. Không cần xin lỗi đâu."

Riftan đáp cộc lốc, bước tiếp. Nàng vội vã theo đuôi, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Dù chàng nói không sao, nhưng nàng biết trong lòng chàng không thế.

"N

-nhưng chàng không mệt sao... Ch

-chàng làm gần như m

-mọi chuyện mà..."

"Ta không mệt," Riftan trầm ngâm, hơi muốn lảng đi. "Vì nàng lúc nào cũng thật quyến rũ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!