Chương 37: Lâu Đài Calypse

Max tự hỏi ông quản gia có nhíu mày khi nàng lắp bắp vậy không nữa. Không chú ý chuyện đó, Rodrigo nghiêm trang đặt một cốc bạc và vài thứ dao nĩa trước mặt nàng, không có thêm bất cứ biểu cảm nào khác. Thở phào trong lòng, nàng bắt đầu chậm rãi dùng bữa dù đã rất đói.

Dù bình thường sức ăn của nàng rất nhỏ, Max giờ lại không ngừng miệng được. Lúc này nàng mới nhận ra mình đói đến mức nào, đi cả quãng đường dài như thế tới Anatol và đêm trước còn chưa ăn gì. Hoặc có lẽ, là do đồ ăn thực sự quá ngon.

Nàng nhanh chóng ăn xong bữa ăn thịnh soạn với súp thịt và rau quả. Nàng phết dày bơ lên miếng bánh mỳ mới nướng và ăn được hết cả một miếng bánh nướng nhân thịt nữa. Khi no, nàng uống thêm chút rượu táo ngọt và cảm thấy hơi say.

"Tôi thêm đồ ăn cho phu nhân nhé?" Ông quản gia đứng bên nói.

"T

-ta ăn đủ rồi, cảm ơn ông."

Nàng tinh tế lau miệng bằng khăn tay và đứng lên. Khi nàng rời phòng ăn, Rodrigo đi theo và bắt đầu dẫn nàng đi xem xét lâu đài.

"Lâu đài Calypse được xây dựng cách đây 150 năm bởi Ngài Anatol, một hiệp sĩ của đế chế Roem đã sụp đổ. Sau sự tan rã của đế chế Roem, rất nhiều quái vật thường xuyên xuất hiện ở đây, và Anatol không còn bị quản chế bởi Thất Vương quốc nữa. Bốn mươi năm trước, vì nguyên nhân địa lý, vùng đất này trở thành một phần của Whedon, nhưng lúc đó cũng không nhiều người đến ở lại.

Vì thế, vì vùng đất bị bỏ hoang, quái vật cứ tự nhiên sinh sôi."

Rodrigo đi ngang qua sảnh và tiếp tục kể lại lịch sử của Anatol.

"Nhưng mười năm trước, Ngài Riftan Calypse mới mười tám tuổi, vừa được phong hiệp sĩ, đã trở thành Lãnh chúa của Anatol."

Bước chân chầm chậm, nhưng giọng ông lại vui hơn, "Lãnh chúa không chỉ sửa lại toàn bộ lâu đài, mà còn xây cả tường cao để canh vùng. Nhờ sự phòng thủ mạnh mẽ của ngài trước bọn quái vật và lũ yêu ma, số lượng cư dân ở đây đã tăng gấp ba lần."

Câu chuyện của ông quản gia thật hấp dẫn, và giọng nói của ông thật đáng kinh ngạc. Bất chấp sự bộc phát của ông trước mặt những người hầu vào ngày hôm trước, lòng trung thành của ông với Riftan là không thể nghi ngờ.

"Nhưng... có lẽ tôi đã nói hơi nhiều về chuyện bên ngoài lâu đài, bên trong—đấy mới là chuyện quan trọng ở Lâu đài Calypse. Bên trong thì hơi ảm đạm,"

Rodrigo nói thêm, xấu hổ hẳn đi, khiến Max méo mó bật cười; đây là chuyện nàng phải làm.

"C

-có bao nhiêu ph

-phòng ở đây?" Nàng hỏi. Vì không còn lựa chọn nào, nàng sẽ bắt tay từ đây vậy.

"Chỉ trong khu này lâu đài đã có hơn một trăm phòng. Có khoảng bốn mươi phòng phụ và tháp lâu đài nữa, thêm 250 phòng, bao gồm khu của lính gác và phòng cho các hiệp sĩ."

Mới chỉ nói tới số phòng phải lo, Max đã cảm thấy hết hơi. Làm sao nàng có thể trang trí tận ngần đó phòng? Khi nội tâm nàng còn xáo trộn, Rodrigo vẫn tiếp tục...

"Và còn thêm năm phòng khách chính, hai phòng tiệc lớn, hai thư viện và một phòng trà ở mỗi tầng ... không cái nào được dùng trong những năm qua ạ."

Rodrigo rối rít xin lỗi bằng một cái cúi thật sâu.

"Các hiệp sĩ chẳng uống trà bao giờ, nên tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mua trà cả."

Max tưởng tượng Riftan ngồi trước bàn trà, cầm cái chén con, và suýt bật cười. Đúng thế, chẳng thể hình dung các hiệp sĩ hay Riftan, đại loại thế, đi thưởng trà. Với họ, nên là một vại bia thì hơn.

"Lãnh chúa Riftan thích trà ạ?" Ông cẩn thận thêm, "Hai người cùng dùng trà sao, phu nhân...?"

Max hơi đỏ mặt khi nhắc tới tên chồng mình. "Ch

-chàng thích mà."

"Vậy tôi sẽ chuẩn bị trà mới khi ngài quay về. Và đương nhiên chủ nhân của lâu đài sẽ dùng loại tốt nhất."

"T-t

-ta rất mong chờ điều đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!