Max sợ hãi siết chặt tay. Nàng kinh hoàng tưởng tượng Riftan sẽ coi thường nàng, hoặc tệ hơn, thương hại nàng. Biết là đáng hổ thẹn, nhưng nàng vẫn muốn chàng xem nàng như một nữ quý tộc tinh tế lâu hơn một chút.
Max kỳ cục gật đầu, thay vì nói với chàng nàng không biết xử lý đám người hầu thế nào, hoặc rằng nàng chưa bao giờ biết cầm tiền mua gì cả, và rằng nàng chưa từng học làm thế nào để quản lý một lâu đài lớn thế này ... nàng sẽ tiếp tục nói dối.
"Nếu
-nếu chàng muốn..."
Khuôn mặt Riftan giãn ngay ra và sáng hẳn lên.
"Ta sẽ bảo quản gia mang sổ sách cho nàng ngay. Đừng lo về giá cả. Cứ mua tất cả những gì nàng thích."
Riftan nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve mái tóc bù xù của nàng.
"Nơi này... giờ sẽ là nhà nàng."
Nhà nàng. Những lời không ngờ này đâm nhói tim Max, và nàng như ngừng thở. Trái tim nàng đập bang bang trong ngực. Có lẽ chàng chẳng có ý đồ gì, đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua hay một ý thích kỳ lạ thôi.
Dù là gì, Max cũng không muốn tập trung vào nó.
"Em... em sẽ cố gắng làm cho nhà mình ấp cúng nhất có thể... cho chúng ta."
"Được rồi." Chàng thỏa mãn cười. Giây tiếp theo, chàng nhẹ nhàng hôn lên má nàng, và Max lúng túng lắc đầu. Nàng chợt nhận ra chỉ có hai người họ trong phòng ngủ. Mấy ngày chẳng thay đồ tắm táp hẳn hoi, Max mới nhận ra bản thân bết bát cỡ nào. Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng.
"Ah, em
-em... muốn đi t
-tắm..."
"Dĩ nhiên rồi."
Chàng quay đầu và nói, "Ta sẽ bảo mấy cô hầu giúp chuẩn bị."
Sau đó chàng ra ngoài và sai đám người hầu mang nước ấm để tắm và quần áo sạch cho nàng. Max cởi chiếc áo choàng nhàu nhĩ và cẩn thận vắt nó lên cái ghế trong góc. Một lúc sau, bốn cô hầu mang vào phòng một cái bồn tắm gỗ lớn. Trong khi các cô đổ nước nóng vào bồn, Riftan cởi giáp và thả lên bàn.
"Ta sẽ gọi các cô nếu cần. Nhớ chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta lúc tắm xong."
"Vâng thưa ngài. Quần áo của người đây ạ."
Khi các cô ra ngoài, Riftan lột chiếc áo lấm mồ hôi và bụi bặm qua đầu. Rồi chàng nhanh chóng cởi quần. Max phát khiếp quay đi, nhưng Riftan đi về phía nàng và cởi nút thắt trên váy nàng.
"Ri, Riftan!"
"Hai ta tắm chung," Giọng chàng đột nhiên khàn đi.
Max rùng mình khi bàn tay chàng chạm lên tấm lưng trần của nàng. Chàng cào nhẹ tóc nàng và vắt nó về một bên để lộ cái cổ mảnh dẻ.
Và sau đó, cái lưỡi chàng vờn lên da nàng.
"Hơi mặn..."
"Đ
-đừng! Người em dơ lắm..."
Dù miệng nàng từ chối, nhưng vai Max lại mềm đi khi làn môi mềm của chàng rải từng trận mưa hôn lên gáy nàng. Chàng quay người nàng lại đối diện mình, nhưng nàng không dám nhìn thân thể trần truồng của chàng và nhắm mắt lại. Cảm giác của nàng vừa mới mẻ và kỳ dị, và nàng bị nó đánh bại.
"Nàng đừng nhìn ta vậy nữa được không?" Chàng nói, một tay nâng cằm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!