Khi Đàm Mạt tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường, tay và chân đều bị trói lại. Trong phòng rất tối, không có cửa sổ, bên trong xếp nhiều bình thủy tinh lớn lớn nhỏ nhỏ. Cô hé mắt, nhưng không trông thấy rõ.
Cô cẩn thận nhớ lại vì sao mình ở đây, nhưng đầu rất đau.
Lúc đó nổ lốp xe, cô lấy di động ra kiểm tra, vừa ngồi xổm xuống, bỗng nhiên có người từ phía sau dùng khăn tay bịt miệng cô lại … Tiếp đó, cô không nhớ rõ nữa...
Cô... Bị bắt cóc???
Đàm Mạt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cô đâu có trêu chọc người nào... Chẳng lẽ ở bar Phượng Hoàng bị người theo dõi?
Không đúng, lúc đó cô đi cùng Trình Tuấn ra khỏi quán bar...
Trình Tuấn?
Dạ dày Đàm Mạt co rút đau đớn, cuộn tròn người trên giường, tình huống bây giờ, cô nên làm thế nào mới tốt đây?
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ bên ngoài đã sáng, hoặc có thể là lúc mặt trời lặn cũng không chừng. Không thấy cô, chắc chắn Lạc Hàm rất nôn nóng.
Đàm Mạt đã mất tích cả ngày, toàn thân Lạc Hàm vùi vào sofa, không nói được một lời, anh nắm chặt điện thoại của cô, đôi mắt lạnh như băng.
"Lúc ấy cô thật sự không nhìn thấy gì sao?" Tiêu Vũ nhìn Vu Oánh đang không ngừng khóc lóc, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không thấy gì cả, khi đó chị Tiểu Đàm nói chị ấy xuống kiểm tra lốp xe một chút. Quá mấy phút, em gọi chị ấy thì người đã không còn thấy tăm hơi." Vu Oánh vừa kể vừa lau nước mắt, dĩ nhiên cô không nói dối.
"Không có xe cộ gì đi ngang qua sao?" Đội trưởng Trương hỏi thêm một câu, ông đã liên lạc với phòng Hình cảnh thành phố B. Đội trưởng Đường biết giáo sư Lạc cũng ở đó nên ông ta cũng an tâm hơn một chút. Thế nhưng đã gần một ngày trời vẫn không có một chút tin tức nào của Đàm Mạt nên Đội trưởng Đường dự định sẽ qua đó một chuyến.
"Hình như không có..." Vu Oánh ấp úng trả lời: "Lúc ấy em đang xem di động, cho nên cũng không chú ý..."
"Cô xem di động khoảng bao lâu?" Rốt cục Lạc Hàm cũng lên tiếng.
"Chắc khoảng hơn mười phút."
Mười phút …
Đàm Mạt rõ ràng là bị bắt cóc, bọn họ cần Đàm Mạt đơn độc một mình. Khi quay trở ra khỏi quán bar Phượng Hoàng, cô đi cùng Trình Tuấn; tuy nhiên có một đoạn đường cô đi một mình, cũng không có ai tập kích. Sau đó cô và những người khác sắp xếp đến quán bar Phượng Hoàng, ngẫu nhiên chia tổ, bọn họ cũng không thể nắm chắc cô và Vu Oánh sẽ đi cùng một xe; hơn nữa, khi xe nổ lốp, bọn chúng cũng không thể chắc cô hay Vu Oánh đi xuống kiểm tra?
Tất cả những nghi vấn này chỉ có thể nói rõ một vấn đề: Người bắt cóc cô không có âm mưu từ trc.
Vậy mục đích bắt cóc cô là gì? Tiền? Sắc? Hoặc là coi cô như lợi thế?
Lạc Hàm hít một hơi thật sâu, anh đứng dậy nói với mọi người: "Tôi đi ra ngoài một chút."
Lưu Tĩnh quan sát tình huống này, liền tiến đến bên cạnh Tiêu Vũ: "Quan hệ giữa giáo sư Lạc và Tiểu Đàm là thế nào vậy?"
"Người nhà." Tiêu Vũ nhìn theo bóng lưng của giáo sư Lạc trả lời chị ta.
Lạc Hàm mặc áo khoác ngoài màu đen đứng ở trên nền tuyết, bóng người cao ngất, anh dùng di động của Đàm Mạt gọi một cú điện thoại cho Mộ Hà.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Mộ Hà lại lập tức bắt máy: "Mạt Nhi, trễ như vậy tìm tớ có việc gì?"
"Tôi là Lạc Hàm."
Mộ Hà vừa trở về nhà trọ, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thanh âm man mát của Lạc Hàm ẩn giấu cảm xúc không thể diễn tả: "Có chút việc muốn hỏi cô. Cô có hiểu rõ về người đàn ông tên Trình Tuấn không?"
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Và sau đó... Giáo sư Lạc ghen? Thế nhưng, nghe giọng điệu của Lạc Hàm không giống lắm, "Anh ta là bạn của anh trai Đàm Mạt."
"Anh ta thích Đàm Mạt nhiều đến mức nào?" Lạc Hàm hỏi rất bình tĩnh, nhưng những lời này truyền đến tai Mộ Hà lại khiến cô khẽ kinh ngạc "Nhạy cảm như thế sao?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!