Chương 24: (Vô Đề)

Tiến vào trước cửa, nhìn vào trong, chưa kịp mở miệng, Lạc Hàm ra hiệu ông đừng lên tiếng.

Đàm Mạt nằm bò ra bàn ngủ từ lúc nào. Trên người cô khoác chiếc áo khoác màu đen, dĩ nhiên là áo khoác của giáo sư Lạc; còn Lạc Hàm chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, ngồi trước máy vi tính, xem đoạn băng ghi hình.

Thấy Đội trưởng Đường đến, Lạc Hàm đứng dậy, muốn cùng ông ra ngoài trò chuyện.

Đường Viễn tò mò: "Giáo sư Lạc, không phải cậu trở về Mỹ rồi sao?"

Lạc Hàm gật đầu: "Nhưng tôi nghỉ việc bên đó rồi, bây giờ đang giảng dạy tại Đại học A."

Đường Viễn không tin vào tai mình, tuy Đại học A cũng nổi tiếng nhất nhì trong nước, nhưng so sánh với chỗ làm việc bên Mĩ của Lạc Hàm, thực lực vẫn chênh lệch không ít.

"À! Đúng rồi, tôi đã qua xem ghi chép của vụ án trộm thận liên hoàn, vụ án tiến triển đến đâu rồi?" Lạc Hàm đã xem qua tài liệu trên bàn Đàm Mạt, đã nắm được điểm chính.

Đường Viễn liếc Đàm Mạt vẫn đang say ngủ, lại đưa mắt nhìn Lạc Hàm, ông bỗng nhiên hiểu ra vì sao tên Tiêu Triết kia lại ghi lý do nghỉ phép đầy oan khuất như vậy: "Bối cảnh của ba nữ nạn nhân đều khác nhau, trước mắt vẫn chưa phát hiện được điểm tương đồng, hiện giờ Tổ Chuyên án đang ráo riết tìm kiếm tư liệu."

Lạc Hàm ừ một tiếng, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

"Giáo sư Lạc, mắt nhìn người của cậu quả thật cao thâm. Cô bé Đàm Mạt này tuy vào đội chưa lâu, nhưng năng lực phá án khiến các bậc tiền bối phải nhìn với cặp mắt khác xưa." Đường Viễn thật sự rất coi trọng Đàm Mạt, ông định giữ Đàm Mạt ở lại đội của ông, bồi dưỡng thành một tướng tài.

Lạc Hàm hừ nhẹ: "Cô ấy vẫn còn kém xa lắm."

Đường Viễn sửng sốt, nhìn ánh mắt Giáo sư Lạc dừng lại trên người Đàm Mạt, tuy là nói như vậy nhưng thật tâm rất coi trọng ái tướng này: "Giáo sư Lạc, không phải lần này cậu về nước là vì cô bé này đó chứ?"

Lạc Hàm nhìn thẳng vào mắt ông, một lúc lâu sau Đường Viễn còn tưởng anh không trả lời câu hỏi của mình thì nghe giọng của anh vang lên: "Kết luận này, tôi không phủ nhận."

Dứt lời, anh nói một câu "Tiễn khách": "Vụ án này tôi cũng sẽ tham gia hỗ trợ điều tra; cho nên, Đội trưởng Đường ngài cứ yên tâm giao cho Đàm Mạt xử lý đi."

Sau khi tiễn Đội trưởng Đường đi khỏi, Lạc Hàm ngồi ở bên cạnh Đàm Mạt, chống cằm ngắm nhìn dung nhan điềm tĩnh của cô, anh đưa tay giúp cô kéo lại áo khoác.

Nếu như cô vẫn chưa nhận ra cô là của anh, vậy thì để cho mọi người đều biết rõ quyền sở hữu cô nằm trong tay anh.

Đã mười giờ rưỡi, Lạc Hàm cho rằng đã đến lúc phải đánh thức Đàm Mạt.

Anh cúi người kề sát đầu vào bên tai cô, ngữ khí khàn khàn: "Này, dậy thôi!"

Đàm Mạt kéo kéo áo khoác che hai tai, miệng lẩm bẩm gì đó.

Lạc Hàm thở ra một hơi thật sâu, gia tăng âm lượng: "Đàm Mạt, nhanh lên một chút. Đừng ngủ nữa!"

Đàm Mạt đưa tay ra, quơ trúng cổ Lạc Hàm, liền ngay sau đó cô kèo đầu Lạc Hàm vào trong áo khoác, giọng nũng nịu: "Đừng ầm ĩ..."

Vẻ mặt cho dù trời có sập vẫn không suy chuyển của Lạc Hàm đột nhiên cứng đờ, trong bóng đêm, hơi thở của cô phả vào mặt anh, một luồng khí thơm mát xộc đến. Trong "không gian nhỏ hẹp" khiến tim anh đập không còn như bình thường.

Lạc Hàm ổn định hô hấp, ngồi thẳng lên, kéo tay Đàm Mạt đang ôm cổ anh ra, lấy lại áo khoác, lạnh nhạt: "Đàm Mạt, không phải em muốn ngủ ở đây đêm nay chứ."

Cảm giác bao bọc ấm áp trên lưng biến mất, Đàm Mạt lồm cồm ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn Lạc Hàm khoanh hai tay, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, cô vội vàng đứng lên: "Anh đến đây từ lúc nào?"

"Khoảng ba tiếng trước." Lạc Hàm mặc lại áo khoác: "Bữa khuya tôi mang đến nguội ngắt cả rồi, em mang về hâm nóng lại ăn đi." Anh sẽ không nói cho cô biết, món ăn đó là của một cửa hiệu lâu đời, bất kể là ai cũng phải xếp hàng mới mua được, anh đợi gần một tiếng đồng hồ mới tới lượt mình. Anh đưa hộp cơm giữ ấm cho cô, sải bước ra khỏi cửa.

Đàm Mạt sẽ mãi không ngờ rằng, sự thật chính là: Lạc Hàm, người trước nay luôn biết tiết chế, lạnh lùng, lại có thể đỏ mặt vì hành động vô tâm vừa rồi Đàm Mạt.

Đàm Mạt nhìn bóng lưng của anh, dọn dẹp gọn gàng, cô lấy túi xách, nhanh chân chạy theo, cô cảm nhận được thân nhiệt hôm nay của Đại Boss đã xuống âm mười mấy độ.

"À! Gần đây tôi phụ trách vụ án trộm thận, muốn nghe ý kiến của anh." Ngồi trên ghế phụ lái, Đàm Mạt lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, chợt phát hiện người ngồi ghế tài xế rất lạnh lùng, không muốn để ý tới cô xíu nào.

Hôm nay Lạc Hàm sao vậy? Là vì chờ cô quá lâu sao? Nhưng ... Rõ ràng anh hoàn toàn có thể đánh thức cô mà...

Đàm Mạt nhíu mi: "Anh làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!