Chương 47: (Vô Đề)

Máy bay vừa hạ cánh, Quý Hựu Ngôn chiêm ngưỡng cảnh Lăng Châu không khác trong lời tả của Cảnh Tú, tuyết rơi như mưa, thậm chí cảm giác còn ngày càng dày đặc. Cô lắng nghe dự báo thời tiết phát từ đài, dường như mọi chuyến bay khác đều đã phải hoãn lại.

Bởi vì lịch trình thay đổi không hề báo trước nên không có fan tiếp đón ở sân bay. Nhằm tiết kiệm thời gian, Quý Hựu Ngôn chọn lối đi V.I. P để tránh chốn đông người có thể bị chậm trễ.

Từ lúc leo lên được xe thì suốt dọc đường đều thuận lợi như Quý Hựu Ngôn mong đợi, thế mà chẳng ngờ khi đã gần về đến khách sạn, chỉ còn cách đích tầm một con phố nữa thôi thì tắc nghẽn...

Ngoài đợi chờ ra đã chẳng còn cách nào khác. Đài theo dõi tình hình giao thông thông báo đoạn đường phía trước xảy ra sự cố, hình như còn có tổn thất nặng nề.

Vốn dĩ Quý Hựu Ngôn hóng tin tức vì buồn chán, thế nhưng lúc vừa hay tin thì trái tim đập thịch một cái. A Tú lo lắng chẳng thừa chút nào, xe cộ đi vào trời tuyết thật sự không an toàn.

Chỉ một tai nạn mà phá hủy hai gia đình nào đó trên thế gian.

Đang lúc phiền muộn, điện thoại trên tay Quý Hựu Ngôn đột nhiên reo vang. Quý Hựu Ngôn giật mình, người hơi run rẩy, sau đó cô trông thấy màn hình di động hiển thị hai chữ Cảnh Tú thành thử trái tim cũng run lẩy bẩy theo.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Tú chủ động liên hệ với cô kể từ thời điểm cô tái sinh, hơn nữa còn là gọi điện.

Quý Hựu Ngôn mừng rỡ khôn xiết. Cô sợ bất cẩn quá sẽ từ chối cuộc gọi nên vô cùng cẩn thận lựa chọn tiếp nhận.

"Cậu đang ở đâu?" Quý Hựu Ngôn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Tú đã hỏi.

"Tôi đang trên đường trở về khách sạn đây." Quý Hựu Ngôn nhẹ giọng đáp, "Còn cách một con phố nữa thôi, mà bây giờ đang bị tắc đường, chắc phải một lúc nữa mới về tới nơi."

Đối phương trầm mặc hai giây mới nhàn nhạt nói, "Không sao rồi." Ngưng một chút còn dặn dò, "Chú ý an toàn."

Sau đấy Cảnh Tú lập tức chấm dứt cuộc gọi. Quý Hựu Ngôn nhìn màn hình hiển hiện thời lượng cuộc gọi ngắn ngủi của hai người mà lòng vừa vui sướng, lại vừa nuối tiếc.

Cuộc đối thoại thật chẳng có đầu có đuôi chút nào. Chẳng lẽ muốn nhờ mình cầm hộ món đồ nào đó ư? Hay muốn xác nhận xem mình có trở về hay không? Là thế nào nhỉ?

Quý Hựu Ngôn rũ mi thầm nhẩm lại ba câu của Cảnh Tú, "Cậu đang ở đâu?", "Không sao rồi", "Chú ý an toàn", đột nhiên vỡ lẽ.

Liệu có phải A Tú biết đoạn này xảy ra sự cố nên mới lo lắng cho mình, mới bỏ qua mọi dè dặt để gọi điện xác nhận tình trạng an nguy của mình?

Nhất định là vậy rồi. Quý Hựu Ngôn cười tươi rạng rỡ.

Trong tâm trí cô lặp đi lặp lại thanh âm tuy lạnh lùng nhưng lại hết sức trong trẻo và êm tai của Cảnh Tú ban nãy, trái tim như bị một nàng mèo đỏng đảnh dịu dàng lấy tay gãi ngứa. Quý Hựu Ngôn nhíu mày trông ra hàng xe kéo dài ngoài kia, năm ngón tay co lại thành nắm đấm ngày càng siết chặt.

Cô quyết định trong thoáng chốc, bảo, "Duyệt Duyệt, chúng ta đi bộ về đi."

"Dạ?" Lâm Duyệt ngạc nhiên, cô nàng nhìn ra màn tuyết ngoài cửa sổ rồi nhắc nhở Quý Hựu Ngôn, "Chị, mình không mang theo ô đâu."

"Không sao, chỉ còn một đoạn ngắn thôi mà."

"Đúng là chỉ còn một đoạn ngắn thôi nên chắc đường sắp thông rồi, chị đợi thêm một lát nữa đi." Lâm Duyệt nỗ lực xoay chuyển ý định của Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn đeo khẩu trang lên, kéo mũ lông trùm đầu xong nghiêng người trêu chọc, "Em không theo thì chị đi một mình." Dứt lời, cô lập tức mở cửa bước xuống xe.

Lâm Duyệt hoảng hốt, vội vã mở cửa xe gọi Quý Hựu Ngôn, "Đi thì đi chứ, chị đi em cũng đi, chị đi từ từ thôi đợi em với." Cô nàng sao dám để Quý Hựu Ngôn đi một mình, nhỡ đâu dọc đường có người nhận ra rồi dẫn dến sự cố ngoài ý muốn thì chẳng mạng nào đền nổi.

Quý Hựu Ngôn nghe vậy liền dừng bước, quay đầu nở nụ cười ranh ma.

Cô đứng chen chúc giữa hàng xe dày đặc chờ Lâm Duyệt, đèn đỏ ở đuôi xe pha lẫn đèn trắng nơi đầu xe chiếu lên người cô, khiến mọi thứ đột nhiên trở nên mơ hồ. Gió Bắc mang theo những bông tuyết đậu lại trên chiếc mũ cô đội, do đeo khẩu trang nên chẳng ai thấy được rõ vẻ mặt của cô, thành thử Lâm Duyệt trông thấy xong sợ hãi đến mức phát run.

Mắt chị ấy như một hồ nước trong veo khẽ khàng lay động, ngay cả chiếc khẩu trang cũng không thể che giấu được cảm giác dịu dàng xen lẫn ấm áp toát ra từ nó. Lâm Duyệt thầm nhủ nếu đoàn quay phim chương trình mà ở đây thì nhất định sẽ sướng phát rồ khi mà chớp được thời cơ chụp pô ảnh người đẹp dưới tuyết cực kỳ lắng đọng và cảm xúc đang hiển hiện trước mắt mình.

Có điều người đẹp kia dường như bắt đầu sốt ruột rồi. Cô nhíu mày thắc mắc, "Duyệt Duyệt không định xuống xe à?"

Lâm Duyệt hoàn hồn xong liền vội vàng nhảy xuống rồi đóng sầm cửa xe, lao về phía Quý Hựu Ngôn với tốc độ nhanh như chớp.

Trời cực kỳ lạnh giá, dọc đường chẳng có mấy người qua kẻ lại. Lâm Duyệt lạnh tới mức chẳng buồn mở miệng, Quý Hựu Ngôn đang vội nên cũng không có tâm tư chuyện trò. Bọn họ cắm đầu chạy như những con người đang ôm nỗi nhớ nhà để rồi chăm chăm mong mỏi trở về chốn an lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!