Tưởng Thuần và Diêu Tiêu nhận ra bầu không khí giữa Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú có chút bất thường nên thức thời tìm cớ rời khỏi phòng, thành thử phòng hội nghị vốn rộng là thế giờ chỉ còn mỗi hai người.
Cảnh Tú liếc nhìn Quý Hựu Ngôn, sau đó bình thản quay sang phía khác, hỏi, "Có việc gì à?"
Trong nháy mắt cô che giấu hết vẻ mệt mỏi, giống một con nhím che đi phần bụng mềm mại để xù lên lớp gai góc nhằm bảo vệ bản thân. Quý Hựu Ngôn nhận thấy sự yếu ớt của cô, có lẽ nhờ thế nên không bị hù dọa trước lớp gai sắc bén, thậm chí còn cảm thấy thêm đau lòng.
Bước chân cô vững vàng tiến về phía Cảnh Tú, bình tĩnh hỏi, "Cậu đang giận tôi đúng không?"
Cảnh Tú nhíu mày, lộ vẻ buồn cười, lạnh nhạt đáp, "Việc gì tôi phải giận cậu?"
"Có phải cậu giận việc tôi với Đoạn Vân Khê lại bị tung tin CP hay không? Nếu vậy tôi có thể giải thích." Quý Hựu Ngôn tiến tới gần cô, đặt một tay lên mặt bàn họp.
"Cậu có nghĩ mình đang quá mức suy diễn không?" Cảnh Tú mang theo tức tối chất vấn.
Quý Hựu Ngôn thấy tâm trạng đối phương như xuất hiện gợn sóng thì càng tiếp thêm dũng khí. Cô liếm môi, tảng lờ ngữ khí lạnh băng của Cảnh Tú, đích thân giảng giải, "Hot search kia không phải do tôi mua mà là Đoạn Vân Khê mua, bên phía tôi đã thanh minh sáng tỏ rồi."
Cảnh Tú mắc câu. Cô nâng khóe môi, như đã quen thuộc kịch bản này, giọng điệu nồng đậm mỉa mai, "Có lần nào cậu không thanh minh sáng tỏ đâu."
Quý Hựu Ngôn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là vì chuyện ấy! Cô vội vã tiếp tục công việc trình bày của mình, "Lần này không phải vậy đâu!"
Cảnh Tú vẫn giữ hàm ý xem thường, thế nhưng tay trái hơi run, đặt lên mu bàn tay phải.
Quý Hựu Ngôn nhìn thấu hành động lén lút của cô, lông mày thoáng giãn, không ngừng nỗ lực giải thích, "Mấy tháng trước tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ thương mại với Đoạn Vân Khê rồi, là anh ta không tuân thủ, hôm qua bày trò định cọ nhiệt, ác ý dính líu tới tôi."
"Ồ..." Cảnh Tú hừ lạnh một tiếng, "Vậy hai người có thể tranh thủ cùng cọ, bất đắc dĩ quá."
"Không phải mà!" Quý Hựu Ngôn phủ nhận, "Tôi không hề định phối hợp với anh ta, tôi cũng mua bài rồi, có điều mục đích là để dứt khoát phân rõ với bên phía ấy. Sớm nay tôi đã làm sáng tỏ trên weibo, hoàn toàn trở mặt với anh ta."
Bấy giờ Cảnh Tú mới ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Quý Hựu Ngôn, chút sững sờ tạm thời lấn át lửa giận.
Khóe môi Quý Hựu Ngôn hơi cong lên mất tự chủ.
"Cậu không cần phải giải thích với tôi." Mấy giây sau, Cảnh Tú cắn môi, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Ngữ khí của cô rõ ràng đã ấm áp hơn so với sự cứng rắn lạnh lùng ban nãy. Quý Hựu Ngôn thấy dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của đối phương, lòng mềm nhũn. Trước kia Cảnh Tú cũng từng nhiều lần để lộ vẻ như vậy, có điều lúc ấy cô lại cho rằng Cảnh Tú thực sự rộng lượng không để ý mấy chuyện thế này.
Đầu ngón tay Quý Hựu Ngôn giần giật, cuối cùng kìm lòng chẳng đậu đặt lên mu bàn tay Cảnh Tú.
Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, Quý Hựu Ngôn nhận ra tay Cảnh Tú run rẩy khiến trái tim cô cũng run theo.
Nhưng Cảnh Tú không gạt tay cô đi. Cảnh Tú mím môi, lẳng lặng ngước nhìn Quý Hựu Ngôn.
Tim Quý Hựu Ngôn đập như trống bỏi. Cô thả nhẹ thanh âm, hứa hẹn, "Sau này tôi sẽ không bao giờ diễn CP cùng người khác nữa. Trước đây..."
Cô còn chưa nói hết câu, điện thoại Cảnh Tú đặt trên mặt bàn đột nhiên rung chuông. Là Diêu Tiêu gọi đến.
Cảnh Tú như hoàn hồn, rũ mi mắt, vô cảm xúc rút tay về, tiếp nhận cuộc gọi.
Sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đúng lúc này! Thật muốn đánh Diêu Tiêu một trận! Bên dưới tay trống không làm cõi lòng Quý Hựu Ngôn cũng trống rỗng.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Cảnh Tú đáp vài tiếng rồi cúp máy. Cô đứng dậy, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói với Quý Hựu Ngôn, "Tôi đi xem đoạn video đã được biên tập đây." Trần Đức Sinh đã chuẩn bị một đoạn phim cắt nối từ thời điểm cô giảng dạy cho học viên để giải quyết tình huống hiện tại.
Cảnh Tú dợm bước, Quý Hựu Ngôn vội vã gọi cô lại, "Chờ chút đã A Tú, đạo diễn Trần bảo cậu không đề nghị Lương Trấn và Tô Lập Hàng làm sáng tỏ hiểu nhầm, là do đạo diễn không nghĩ ra hay cậu không có ý định sắp xếp vậy?" Thấy Cảnh Tú không có ý định đáp lời, cô lại tiếp tục, "Nếu cứ để yên thế này, e rằng Lương Trấn và Tô Lập Hàng sẽ đợi đến khi chuyện rơi vào một tình thế ồn ào nhất định mới lộ diện, làm vậy thì bọn họ mới không đắc tội bên nào."
"Vì thế nên tôi đã nghĩ trước hết tôi có thể..." Phát ngôn, sau đó kéo Lương Trấn và Tô Lập Hàng bắt buộc phải ra mặt theo.
Cô còn chưa dứt lời, Cảnh Tú đã kiên quyết từ chối, "Cậu đừng làm gì hết, tự tôi có kế hoạch rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!