Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Hòa đứng ở trước một cửa hàng nhỏ, nhìn chiếc thẻ "Điện thoại công cộng" nhô ra từ cánh cửa, suy nghĩ nửa ngày.
Tuy rằng hắn để lại một tờ giấy, cho dù Chu Phóng có gọi điện thoại đến nhà hắn cũng sẽ không nói gì nhiều, nhưng để tránh cho người nhà nghĩ ngợi lung tung dẫn tới phiền phức không cần thiết, có lẽ nên làm biện pháp dự phòng đi.
"Tôi muốn gọi điện thoại đường dài."
"Tự quay số đi, nhớ thêm 0 vào trước số điện thoại." Chủ cửa hàng thuận miệng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi TV trong quầy.
Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại, dừng trong chốc lát, ấn xuống một chuỗi dãy số.
Chuông điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã bị người bắt máy.
"A lô, ai đấy?"
"…Cha, là con."
"Tiểu Hòa? Đúng là Tiểu Hòa?! Con hiện tại ở nơi nào? Tại sao lại vô thanh vô tức bỏ đi như vậy? Cha nghe người trong công ty con nói con cũng không từ chức. Vi Dân còn đang tìm con đấy. Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là…"
"Con không có phạm tội. Cha đừng suy nghĩ nhiều." Tiêu Hòa cố gắng tìm kiếm một tia kích động cùng tưởng niệm từ trong giọng nói của đối phương, thế nhưng hắn lại chỉ nghe được lo lắng cùng kinh hoảng. Quả nhiên là người một nhà, đều ích kỷ đến ghê hồn.
"Vậy tại sao con…?"
"Mệt mỏi mà thôi. Con muốn thay đổi một hoàn cảnh sống khác. Cha, con có chuyện cần nói, mấy ngày nay nếu có cảnh sát gọi điện thoại về nhà hỏi con, mọi người hãy nói lâu rồi chưa liên lạc, còn chuyện của con mọi người cứ mặc kệ."
"Con nói con không làm chuyện xấu, vậy tại sao lại có cảnh sát gọi điện thoại về nhà? Có phải con ở bên ngoài gây chuyện gì rồi hay không? Cha đã nói rồi, làm việc gì cũng đừng có liên luỵ tới người nhà."
"Cha, con biết rồi. Con không có làm chuyện xấu, chỉ là đi chơi bị cướp đập vào đầu, nhất thời chấn động não mất trí nhớ, cảnh sát căn cứ vào giấy chứng minh của con tra về đến nhà. Có điều con hiện tại đã tốt rồi, cũng nhớ lại được mọi chuyện, mọi người cũng không cần phải tới. Con bảo cha nói với cảnh sát như vậy, cũng là bớt chuyện cho mọi người mà thôi."
"A, vậy sao. Con nói con bị kẻ cướp đập vào đầu, vậy hiện tại khỏe chưa?"
"Vâng, không có việc gì."
"Nha…"
Hai người không ai nói lời nào.
"Cha, nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi. Mọi người bảo trọng thân thể, giúp con hỏi thăm Vi Dân. Vậy nha, tạm biệt."
"Chờ một chút! Mẹ con có chuyện cần nói."
Tiêu Hòa muốn cúp điện thoại, nhưng mà đối diện đã truyền đến tiếng nói của mẹ hắn.
"Tiểu Hòa, sao lâu như vậy con không điện về nhà? Hiện tại con đang ở đâu? Chừng nào thì trở về?"
"Con ở bên ngoài có việc, có lẽ phải qua một thời gian nữa mới về được."
"Con đã lớn rồi, chuyện của con mẹ cũng không muốn quản nhiều. Chẳng qua có chuyện mẹ cần hỏi con!"
"Chuyện gì?" Tiêu Hòa đặt tiểu Tiểu Viêm lên trên quầy, dùng ngón tay trêu đùa.
Tâm tình Tiểu Tiểu Viêm dường như không tệ, trong chốc lát dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn, trong chốc lát lại dùng răng cắn, hoàn toàn coi ngón tay của hắn thành đồ chơi.
"Chính là nhà cùng xe con đem cho Vi Dân."
Tiêu Hòa vừa nghe, lông mày liền nhíu lại.
"Cho dù quan hệ của con với Vi Dân có tốt thế nào, đó cũng là người ngoài. Đang yên đang lành con đem cái nhà trị giá hơn trăm vạn cứ như vậy đưa cho người ta? Còn tặng kèm một chiếc xe giá trị hai mươi vạn? Con có biết nhà kia tăng giá, so với thời điểm con mua cũng đã tăng hơn bốn ngàn tệ một mét vuông! Hơn một trăm mét vuông, giá hiện tại chính là hai trăm vạn. Nếu không phải em trai của con nói với mẹ, mẹ cũng không biết con lại ném tiền ra ngoài như vậy!
Nếu thừa tiền thì cho em con đi, Lý Vi Dân cũng không phải là không có nhà. Em trai con sắp kết hôn cần phòng ở, hiện tại nhà quý như vậy, con có tại sao lại không để cho thằng bé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!