Chương 40: (Vô Đề)

Tiêu Hòa ở trong đại sảnh đợi a đợi, tiền đã thanh toán xong còn chưa thấy tên nhóc đó lại đây.

Thế nào rồi? Rớt xuống hầm cầu sao?

Cố ý quét mắt một vòng quanh đại sảnh, người không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác ở trên ghế chuyên môn dùng để nghỉ ngơi dùng cơm trong nhà ăn. Không có nhân vật nào bắt mắt, đương nhiên cũng không có thân ảnh thằng nhóc đó.

Tiêu Hòa dừng một chút, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái. Giống như khi lúc trước đầu tư cổ phiếu thì đối mặt với một loại cổ phiếu nào đó hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời. Bình thường dưới loại tình huống này, hắn đều chọn lập tức bán tháo loại cổ phiếu này. Có đôi khi vô cùng chuẩn, có đôi khi sai bét. Mặc dù như thế, hắn vẫn rất chú trọng loại cảm giác kỳ diệu được hắn gọi là trực giác này.

Mang theo loại trực giác này, Tiêu Hòa xách hộp cơm canh còn nóng hôi hổi ra khỏi đại sảnh trạm phục vụ. Bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen.

Bãi đỗ xe thực im lặng, không thấy bất kỳ bóng người nào, xe qua lại trên đường cao tốc cách đó không xa cũng không nhiều, phần lớn đều mở đèn xe.

Im lặng một cách kỳ lạ. Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn quét bốn phía. Có chiếc xe tiến vào trạm phục vụ, Tiêu Hòa nhìn đối phương xuống xe, đi vào toilet, lại nhìn đối phương đi tới.

Lại một chiếc xe nữa lái vào bãi đỗ xe. Dựa vào ngọn đèn đầu xe đối phương, Tiêu Hòa nhìn thấy trong rừng cây nhỏ phía sau toilet dường như lóe ra một thân ảnh.

Viêm Chuyên bước nhanh về phía hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hòa thấp giọng hỏi thiếu niên giống như vừa mới trải qua một phen vận động nho nhỏ.

Viêm Chuyên đưa tay tiếp nhận túi nhựa đựng đồ ăn, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Tiêu Hòa tinh mắt, thoáng cái nhận ra quần áo Tiểu Viêm đều có chút bẩn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một thằng ngốc tự dưng tới khiêu chiến với ta. Còn là một bán thú nhân. Viêm Chuyên căn bản là không đem chuyện này để ở trong lòng, kéo Tiêu Hòa đi về phía xe. Trên đời này cơ thể biến hóa cường đại hơn so với y, y còn chưa thấy qua. Y chính là lực lượng tinh khiết nhất trên thế gian. Tới khi y trưởng thành, cho dù là cha cũng không phải là địch thủ của y.

Chỉ có điều cái tên bán thú nhân vừa rồi dường như đối với việc điều khiển thân thể sau dị biến của chính mình cũng không phải thành thạo cho lắm, cũng giống như chưa từng trải qua huấn luyện chính thức gì gì đó. Đối phương kỳ thật có nhiều lần có thể dùng hai chân sau khi dị biến đá trúng y, đáng tiếc đều bởi vì không quá vững chắc, hoặc là vẫn chưa tin tưởng sức mạnh đôi chân này mà làm cho công kích thất bại.

"Tiểu Viêm! Quên đi, đợi lát nữa lên xe cậu viết cho tôi xem." Tâm tình Tiêu Hòa thực mâu thuẫn, vừa hi vọng Tiểu Viêm mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy Tiểu Viêm hiện tại không thể nói chuyện cũng rất tốt. Ai, đứa trẻ đáng thương, một thằng nhóc tốt như vậy lại là một người câm. Tiêu tiểu nhân trong lòng cũng tràn ngập một cỗ tình cảm thương tiếc hiếm thấy.

Viêm Chuyên không biết chính mình bị người khác thương hại.

Hai người mới vừa đi tới bên cạnh xe, Viêm Chuyên đột nhiên đưa tay giữ chặt Tiêu Hòa.

Ý bảo Tiêu Hòa đứng chờ tại chỗ, Viêm Chuyên chậm rãi vây quanh xe nhìn một vòng.

Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kẻ mang theo một số tiền lớn ─ Tiêu lão gian lại theo bản năng xoay người cẩn thận quan sát tình hình chung quanh. Trong bãi đỗ xe trừ hắn cùng Tiểu Viêm ra không còn người nào khác, xe cộ lớn nhỏ đỗ ở trên một bãi đỗ xe coi như rộng rãi, thoạt nhìn dường như không có nhân vật bắt mắt nào xuất hiện. Hay là người trốn trong xe? Chỉ cần kéo ghế trên xuống hết cỡ, không tới gần căn bản không thể nhìn ra trong xe có người hay không.

Lại cố ý nhìn chằm chằm vào rừng cây nơi Tiểu Viêm đi ra vài lần, Tiêu Hòa lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Chẳng lẽ hắn khiến cho người ta theo dõi?

Lộ ra dấu vết từ lúc nào? Hắn rõ ràng chỉ lấy ra một viên kim cương, hơn nữa tự nhận lý do bán đi kim cương cũng bịa được không hề có lỗ hổng.

"Thế nào? Có nhìn ra cái gì không?"

Viêm Chuyên lắc đầu, khứu giác của y nói cho y biết, có người từng dừng lại bên cạnh chiếc xe này. Hai người, một kẻ hẳn là tên biến dị kia, còn một kẻ nặng mùi nhân loại. Nếu là bình thường y có thể sẽ không để ý, nhưng vừa rồi phát sinh khiêu chiến bất ngờ cũng làm cho y sản sinh một tia cảm giác nguy hiểm. Chính y thì không có gì cần phải lo lắng, nhưng vấn đề là bên cạnh y còn có thêm tên tiểu nhân này nữa.

Mở khóa, kéo cửa xe ra.

Trước khi bọn ta quay về, có người tới gần chiếc xe này sao? Viêm Chuyên hỏi Tiêm Đầu cùng Mân Côi ngồi ở ghế sau.

Mân Côi khó chịu ôm lấy đầu, loại phương thức đối thoại đem ý thức trực tiếp bức tiến trong đầu này, cho dù đã xảy ra nhiều lần, nó vẫn chưa thể quen được. Kỳ quái là Tiêm Đầu lại giống như thích ứng rất tốt.

Chi chi, có. Có hai người đi qua bên cạnh xe chúng ta.

Các ngươi có chú ý tới bọn họ làm cái gì hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!