Khi Tiêu Hòa chạy trốn tới nơi ở của mấy người nhặt rác thì màn tấn công đột nhiên ngừng lại.
Dù đối phương là cái gì, hiển nhiên không muốn kinh động nhân loại.
Tiêu Hòa tránh sau căn lều thô sơ dựng bằng vải bạt, cảm thấy buồn cười, hắn vậy mà cho rằng kẻ công kích hắn không phải là người.
Ta đúng là đầu óc hỏng nặng vô phương cứu chữa rồi, hay là trên thế giới này thực sự tồn tại thứ phi nhân loại?
Tiêu Hòa cho là khả năng tiếp thu của mình đã đủ cao, nhưng thật sự bảo hắn thừa nhận thế giới hắn sống kỳ thật không chỉ có con người là sinh vật bậc cao duy nhất, vẫn là khá mâu thuẫn.
Người có siêu năng lực, nhất định là thế.
Tiêu Hòa hạ kết luận trong lòng. Tốt xấu gì cái này cũng chưa thoát khỏi phạm vi nhân loại.
Nhưng tại sao lại chỉ tấn công hắn?
Ai tấn công?
Không biết Tiêm Đầu biết được những gì, khi nó đưa hắn tới đỉnh núi rác cách trường tiểu học Tứ Đường ước chừng tám chín trăm mét, hắn còn chưa kịp cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy một vùng cỏ dại mọc um tùm trên bãi rác, lại đột nhiên bị một mảnh ván ghép ở dưới chân lật tung lên.
Lúc đầu hắn còn cho là mình đứng không vững, hoặc là tấm ván ghép vừa vặn đặt sai vị trí. Nhưng tới khi tấm ván vừa lật ngã hắn kia đột nhiên dựng thẳng dậy đâm vào bụng hắn, hắn lập tức giật mình.
Nếu hắn chưa từng gặp phải loại chuyện quái dị này, có lẽ nhất thời hắn đã đơ ra không kịp phản ứng một hồi, nhưng trải qua vụ án ma lột da, hơn nữa bên người còn có một Tiểu Viêm vừa thần kỳ lại thần bí, hắn đã biết trên đời này có một số việc cũng không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Cho nên ngay cả một chút do dự cũng không có, Tiêu Hòa lăn một vòng né sự tấn công của tấm ván kia, đứng lên tìm chỗ ẩn thân. Nhưng đối phương dường như đều biết hắn trốn ở nơi nào, mặc cho hắn có núp kiểu gì, xung quanh đều có cái gì đó bay lên tấn công hắn.
Trải qua mấy đợt tấn công và chống chọi, Tiêu Hòa phát hiện chỉ cần hắn rời khỏi vùng cỏ um tùm kia, đợt tấn công sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một khi hắn tính toán tới gần, thì rác rưởi lại bay đầy trời. Kì diệu nhất là một vùng quanh đây ngay cả một bóng người cũng không thấy, bởi vì mọi người đều biết nơi này dị thường chăng?
Hơn nữa người nào đó mấy ngày nay bị Tiểu Viêm vắt kiệt thân mình, thật sự chịu đựng không nổi việc vận động kịch liệt như thế, đành phải dần dần rời xa mục tiêu.
Đối phương vẫn luôn đuổi hắn tới tận nơi đây mới ngừng tấn công.
"Cậu núp ở sau nhà của tôi làm cái gì vậy!"
Tiếng hỏi tràn ngập đề phòng vang lên bên người, Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên nhỏ gầy.
***
Dọc theo đường đi Mễ San cố gắng bắt chuyện với Viêm Chuyên, nhưng y một mực làm lơ.
Nhìn cảnh vật xung quanh lao nhanh về phía sau, trong lòng Viêm Chuyên đột nhiên toát ra một ý nghĩ: Ta muốn học lái xe.
Lái xe thật tiện lợi, chẳng những tiết kiệm thời gian cũng như sức lực, lại không dẫn tới chú ý không cần thiết. Cũng không phải chen chúc trên một xe với nhiều nhân loại nữa. Còn có thể làm chỗ ở tạm thời, lột sạch Tiêu tiểu nhân ở trong xe làm gì gì đó cũng không thành vấn đề.
Ừ, rất nhiều ích lợi.
***
Cô ta chẳng phải là người mấy hôm trước hừ lạnh với người Trần gia, sau đó lại cãi cọ với gã nhặt rác đào hố kia sao?
Trong lòng Tiêu Hòa khẽ động. Đối tượng tấn công hắn thấy không có cách nào buộc hắn rời khỏi núi rác, không biết là vô tình hay cố ý, ép hắn chạy vòng quanh trên núi. Vậy tại sao đợt công kích lại trùng hợp dừng lại ngay tại chỗ này?
Tên cáo già nào đó căn bản không tin rằng trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.
"Bà chị, chị quên em rồi hả, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó. Em ngồi một lát rồi lập tức đi ngay."
"Mau đi đi! Thích ngồi thì ra chỗ khác mà ngồi." Người phụ nữ nhặt rác không mảy may để ý chút nào tới việc từng gặp hay chưa.
"Được, được, em đi đây." Tiêu Hòa chậm rãi đứng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!