Chương 28: (Vô Đề)

"Hiệu trưởng Lý, chúng ta cũng không cần vòng vo nhiều, ngài có thể nói rõ với tôi về những chuyện đã xảy ra không? Càng chi tiết càng tốt." Mới vừa ngồi xuống, ngay cả trà hiệu trưởng Lý tự mình pha cũng chưa uống ngụm nào, Tiêu Hòa lập tức hỏi.

"Ai…" Lý Duẫn thở dài một hơi, nâng chén trà ngồi xuống ghế sa lon.

"Chi tiết sự việc chúng tôi đều giải thích với cảnh sát rồi, nhà trường thật sự không biết lũ trẻ chạy đi đâu, hơn nữa bọn nhỏ mất tích đều là chuyện sau khi tan học."

Đối với việc Lý Duẫn vừa mở miệng liền trốn tránh trách nhiệm, Tiêu Hòa cũng không có trách móc gì. Hắn không phải phụ huynh của lũ trẻ, cũng chưa từng trải qua nỗi đau khi mất con, cho nên hắn cũng không có tư cách chỉ trích đối phương. Ở lập trường của bên thứ ba, hắn thấy xem ra bất luận là nhân viên nhà trường hay phụ huynh đều là người bị hại. Đối với những bình luận của xã hội một mực chỉ trích công tác an ninh của nhà trường không được tốt, hắn có chút phản cảm.

"Đó là chuyện xảy ra sau khi khai giảng không lâu, hôm đó là thứ sáu, bọn nhỏ tan học xong đều chơi đùa ở khu vực xung quanh trường một lát rồi mới về nhà, nhất là mấy đứa bé trai, thường xuyên chơi tới khi trời tối. Trước đây đều không xảy ra chuyện gì…"

Lý Duẫn xoa xoa trán, tiếp tục nói: "Bốn đứa trẻ mất tích đều là học sinh lớp hai, ngoại trừ Lưu Hâm Hâm… cũng chính là con gái của vị phụ huynh hôm nay tới đó, ba đứa bé khác đều học lớp hai, riêng Lưu Hâm Hâm là lớp ba. Nhân viên nhà trường biết được tụi nhỏ mất tích, cũng là bởi vì phụ huynh Lưu Hâm Hâm báo cảnh sát, cuối cùng phát hiện còn có phụ huynh của ba đứa bé khác cũng tìm tới trường học, mới biết được bọn nhỏ tìm không thấy."

"Bốn đứa bé có phải quen biết nhau không?" Tiêu Hòa mở sổ ghi chép ra hỏi.

Lý Duẫn nhìn hắn một cách kỳ quái.

Tiêu Hòa cười giải thích: "Tôi tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, về sau bị gia đình phản đối nên không có gia nhập hàng ngũ cảnh sát, nhưng bản thân tôi lại luôn luôn hứng thú với việc phân tích các vụ án, có đôi khi còn có thể giúp đỡ các anh em cùng học trước kia nữa."

Vẫy vẫy quyển sổ ghi chép, Tiêu Hòa cười đến càng thoải mái, "Đây cũng là lý do tôi được người thân nhờ tới. Hiệu trưởng Lý, nhìn ra được ngài là một vị hiệu trưởng thật tốt, tận chức tận trách, công tư phân minh, tôi cũng muốn góp sức một phần. May ra tôi có thể giúp ngài chút ít."

Có lẽ bị nụ cười của Tiêu Hòa làm cho cảm động, cũng có thể là giữa toàn những lời chỉ trích rốt cục nghe được một câu tán thành, gần như mang theo cảm kích, Lý Duẫn cầm thật chặt tay Tiêu Hòa, run mạnh vài cái, không biết nói gì cho phải.

"Cám ơn. Tôi hỏi qua thầy chủ nhiệm của bọn nhỏ, ba đứa bé trai cùng lớp thường xuyên chơi chung một chỗ, chỉ có Lưu Hâm Hâm là không quen với ba thằng bé kia. Anh biết đấy, trường học ở nơi đây cũng rất giữ ý, không phải bạn học cùng lớp, gần như rất ít qua lại. Nhất là nam nữ sinh không cùng lớp, càng không có khả năng đến chơi với nhau."

"Ngài có biết chút dấu vết nào của bốn đứa bé này sau khi tan học không?

"Anh chờ một chút." Lý Duẫn đứng dậy từ trên ghế salon, đi đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu.

"Đây là bản báo cáo chi tiết viết giao cho cảnh sát sau vụ báo nguy lúc đó. Anh xem thử xem."

"Có thể cho tôi một bản không?" Tiêu Hòa nhận lấy báo cáo hỏi.

"Thật có lỗi, cảnh sát nhắc nhở chúng tôi trước khi sự việc làm sáng tỏ thì không được…"

"Tôi hiểu." Tiêu Hòa lập tức tỏ vẻ thông cảm.

Lý Duẫn một lần nữa ngồi xuống ghế sa lon.

"Trước kia trường học của chúng tôi cũng không có bảo vệ với người gác cửa, chỉ có thầy Lý ở phòng thường trực giúp tôi trông coi cổng chính, các học sinh cũng rất thích ông ấy, cả hai vợ chồng đều ở trong phòng thường trực. Ngày xảy ra sự việc kia, thầy Lý nói ông ấy thấy ba đứa bé trai nô đùa trên núi rác xung quanh trường học, khoảng sau năm giờ là không thấy nữa.

Lưu Hâm Hâm sau khi tan học thì như mọi ngày, ngồi trong phòng thường trực làm bài tập, kết quả là chờ thầy Lý đi toilet trở về, phát hiện không thấy Lưu Hâm Hâm, nhưng cặp sách của cô bé vẫn còn ở đó. Thầy Lý đoán là cô bé chạy ra mấy quán bán hàng rong mua đồ ăn nên cũng không lưu tâm, bởi vì trước kia Lưu Hâm Hâm cũng thường như thế rất nhiều lần rồi. Theo lời thầy Lý thì lúc đó khoảng hơn năm giờ một chút, về sau mãi tới tận sáu giờ còn chưa thấy Lưu Hâm Hâm trở về, thầy Lý mới cảm thấy có điểm bất thường, chạy ra tìm một vòng nhưng không tìm được, khi đó còn chưa ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, mãi cho đến bảy giờ phụ huynh của Lưu Hâm Hâm đến trường học đón cô bé…"

Tiêu Hòa vừa lật xem báo cáo vừa nghe Lý Duẫn thuyết minh, thỉnh thoảng cắt lời đối phương hỏi một vài điểm quan trọng.

"Chúng ta sắp xếp lại trật tự thời gian một chút, ý ngài nói: Thời gian thầy Lý phát hiện ba đứa bé trai không thấy nữa là khoảng năm giờ, sau đó đi toilet, lúc trở về phát hiện Lưu Hâm Hâm cũng biến mất . Phải không?"

"Đúng, không sai." Lý Duẫn gật đầu.

"Nói cách khác thời gian thầy Lý nhìn thấy bọn trẻ lần cuối cùng là vào khoảng từ năm giờ tới năm rưỡi. Sau đó không còn người nào khác gặp được bọn nhỏ sao? Cho dù chỉ một đứa?"

Lý Duẫn lắc đầu, "Chúng tôi hỏi rất nhiều người rồi, thậm chí ngay cả mấy người nhặt rác quanh đây nữa. Nhưng bọn họ không phải là không nhìn thấy, chẳng qua căn bản không để ý."

"Ngoại trừ Lưu Hâm Hâm ra, nhà ba đứa bé trai kia đều ở Tần Phủ?"

"Đúng vậy."

"Cha mẹ tụi nhỏ quen biết lẫn nhau?"

"Không, chỉ có hai nhà biết nhau, nhưng cũng không thân thiết lắm. Học sinh trong trường chúng tôi bảy phần là đều đến từ cùng một khu. Trong đó một phần ba đều sống tại Tần Phủ. Gia đình Lưu Hâm Hâm thì ở khu đô thị mới mở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!