Chương 26: (Vô Đề)

"Mày có biết gọi taxi từ đây tới trường tiểu học Tứ Đường mất bao nhiêu tiền không hả? Sao vừa rồi mày không thể chen vào trong xe một tí chứ? Ai bảo mày lên nóc ngồi? Tưởng mình đang đóng phim chắc! Gây náo nhiệt như thế, có gan thì tự mình đi mà đối phó với đám cảnh sát giao thông đi! Tao ra giúp, mày không cảm kích thì thôi, còn dám đạp tao! Mày có còn lương tâm hay không vậy?" Tiêu lão đại không thèm quan tâm tới sĩ diện ngồi trên xe xoa xoa cái mông, không ngừng gào thét.

Tài xế taxi khinh thường liếc gã một cái qua kính chiếu hậu trong xe.

Người đàn ông này vừa lên xe đã không ngừng chửi rủa thiếu niên kia, vừa vung nắm đấm vừa mắng nhiếc. Chỉ vì chút tiền đi taxi này, có đáng không?

"Mày có biết hành vi vừa rồi rất là nguy hiểm hay không?" Vẻ mặt Tiêu Hòa bi thương.

Viêm Chuyên nâng tầm mắt, ngươi là đang lo lắng cho ta?

"Nếu cảnh sát giao thông để ý tới mày, muốn mời mày đi uống trà, đến lúc đó tiền phạt cũng đủ để chúng ta gọi taxi đi đi lại lại trường tiểu học Tứ Đường mấy lần rồi."

Biết ngay… Viêm Chuyên quẳng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.

Y không cảm thấy vừa rồi mình làm sai cái gì. Y ngồi ở trên nóc xe chẳng ảnh hưởng tới bất cứ kẻ nào, cảnh sát giao thông đuổi theo, y cũng trả tiền vé xe rồi. Nếu không phải cái tên này ăn nói bậy bạ bảo mình không được bình thường, cũng sẽ không đạp hắn.

Còn nữa, cái đám mặc đồng phục ấy tại sao vừa nghe nói y đầu óc có vấn đề linh tinh, liền bỏ qua cho bọn hắn?

Bộ mắt mấy người này mù hết sao?

Làm sao mà y trông không bình thường được cơ chứ? Hay là y nhìn qua không giống một nhân loại bình thường?

Y không cảm thấy mình làm sai bất cứ chuyện gì, những gã cảnh sát đó lại cứ theo dõi y. Vậy mà cái tên Tiêu Hòa nhân phẩm hiển nhiên phi thường có vấn đề trong mắt y kia, ở cùng với đám cảnh sát thì lại hoà thuận vui vẻ.

Thế giới này làm sao vậy?

Tại sao lại quá khác biệt so với những gì y được học ban đầu?

Chi chi, buồn quá. Tiêm Đầu chui rúc trong túi quá lâu xoẹt một cái nhảy lên bả vai Tiêu Hòa thông khí.

Thiệt là nhiều rác! Tiêm Đầu kích động kêu.

Viêm Chuyên ngoảnh đầu lại, núi rác ven đường y đã sớm nhìn thấy, y chẳng hiểu được chỗ này có cái gì kỳ lạ, nhưng lại bị tiếng kêu tràn ngập hạnh phúc của Tiêm Đầu thu hút.

Tiêm Đầu vừa nhìn thấy ánh mắt Viêm Chuyên, bị dọa cho một trận, loạng choạng té xuống khỏi vai Tiêu Hòa.

Khóe mắt tài xế taxi giật giật. Đó là… Con chuột?

"Tài xế, trường tiểu học Tứ Đường ở gần đây phải không?" Tiêu Hòa từ phía sau lớn tiếng hỏi.

"Đúng vậy." Người tài xế sớm đã muốn mượn cơ hội trả lời lập tức đáp lại: "Còn có bốn, năm phút nữa, con chuột kia là anh nuôi hả?"

"Phải. Tại sao lại có rác xung quanh đây?" Tiêu Hòa mặc cho Tiêm Đầu bò lên bò xuống trên đùi mình.

Người tài xế sôi nổi hẳn lên, cũng chẳng thèm để ý chuột chiếc gì hết, ngẩng cao đầu: "Cái này à, có lâu rồi! Kể từ lúc thành phố bắt đầu phát triển mạnh mẽ, nhất là sau khi nhà cửa mọc lên, mấy cái xe chở rác này vì tiết kiệm tiền nên chạy tới ngoài thành phố mà đổ đất đá với phế liệu xây dựng. Đáng lẽ ra chỉ chất đống tại khu đất trống cạnh quốc lộ thôi, đó, ngay tại chỗ chúng ta vừa đi qua đấy.

Nhưng mà hai năm trở lại đây, mọi người nghe được thông tin, xe rác nào cũng chạy về phía này, thế là đống rác trước kia giờ biến thành núi rác kéo dài hai ba dặm đường. Xem xem, hai bên cổng trường tiểu học Tứ Đường cũng vậy, ngay cả quốc lộ cũng chật một nửa."

Tiêu Hòa nhìn núi rác kéo dài liên tiếp hai bên đường quốc lộ, khó hiểu: "Chẳng lẽ tình hình như thế mà không có ai can thiệp sao?"

"Sao lại không ai can thiệp. Có chứ, phóng viên, cục vệ sinh, cục môi trường vân vân đã tới phía trước hai bên cổng trường tiểu học Tứ Đường nhiều lắm rồi, nhưng mà có tác dụng gì chứ?" Người lái xe vỗ tay lái tức giận.

"Bắt được thì phạt chút tiền, nhưng mà một lần cũng chỉ phạt có hai trăm đồng, còn bọn họ một xe rác đổ tại chỗ chính quy được bao nhiêu tiền? Đó còn là bị bắt, không bắt được vậy thì kiếm đủ. Thời buổi này, con người vì chút tiền, đổ rác bậy có được tính là gì? Trong sữa bột còn cho melamine nữa mà! Bọn khốn kiếp này, lương tâm gì gì đó đều bị chó ăn hết rồi."

"Xung quanh trường học mà nhiều rác như vậy, chẳng lẽ phụ huynh không lo lắng à?"

"Lo chứ sao không, còn kiến nghị nữa cơ. Những ký giả kia cũng đều là do phụ huynh tìm tới, nhưng mà một núi rác lớn như vậy, đối với ai cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay. Cấp trên sợ phiền toái nhắm một mắt mở một mắt, người phía dưới lại càng không muốn nhiều chuyện." Người lái xe oán thán.

"Đúng rồi, trên báo chí nói, trường tiểu học Tứ Đường có bốn đứa bé bị mất tích, có thật không? Người thân nhà tôi có đứa con muốn chuyển tới đây học, mà giờ thấy hơi lo lắng, nên bảo tôi tới đây xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!