Chương 24: (Vô Đề)

Tiêu Hòa muốn khóc, muốn hung hăng tát cho mình bảy, tám cái.

Thương lượng kiểu gì mà đê tiện thế chứ? Lẽ ra không nên nói cái câu "Phục vụ toàn phần" linh tinh gì đó?

Này chẳng phải là tự buộc dây thừng vào cổ mình sao!

Cửa phòng mới vừa đóng, tên dã tiểu tử kia đã ném mình lên giường. Y hệt như ném một cái gối đầu. Đây còn là giữa ban ngày ban mặt nữa!

Từ giữa trưa mặt trời treo cao đến bây giờ ráng ngũ sắc đầy trời, Tiêu Hòa cảm giác mình so với đám treo biển hành nghề đi bán bên ngoài còn… chuyên nghiệp hơn.

Có gan thì so sánh với ông mày đi, xem tụi bay có mấy người có thể vừa phục vụ chu đáo, vừa mặc cho người ta làm, mặc cho người ta thao được như vậy, hừ hừ!… Ô ô.

Cốc cốc. "Anh Tiêu, ông nội hỏi các anh có muốn ăn cơm cùng với nhà em không?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm đặc trưng của con trai.

Ăn cái rắm! Không thấy ông mày đang ăn sao!

Ô ô… Nâng mí mắt lên, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin thiếu niên bộ dạng còn lâu mới thỏa mãn.

Viêm Chuyên chụp lấy nửa bên mông hung hăng nhéo một cái.

Mẹ ôi!

"Mặc kệ! Miệng ông mày sắp liệt rồi… Ô ô… Nôn!"

Tiêu Hòa đáng thương, đầu còn chưa nâng lên được bao nhiêu, đã bị Tiểu Viêm kiên quyết đè xuống, hơn nữa còn nghiêm khắc trừng trị đem na căn kia đâm vào sâu trong cổ họng.

Tiêu Hòa lần này thực sự rơi lệ. Nước mắt trên sinh lý. Rất, rất, rất thống khổ!

"Anh Tiêu, các anh ngủ rồi sao?" Cậu bé bên ngoài lại nhẹ nhàng gõ gõ cửa một lát, thấy không có phản ứng, lầu bầu một tiếng rồi đi.

Có lẽ lần này nuốt sâu vào trong cổ họng khiến cho Viêm Chuyên cảm thấy sảng khoái, không muốn tiếp tục chờ nữa, một phen kéo đầu Tiêu Hòa, thuận tay đẩy một cái, đem người biến thành tư thế nằm úp sấp như ếch, không hề khách khí vạch mông người ta ra hướng vào bên trong đâm. Nơi này vừa rồi đã chơi đùa một lần, dịch thể còn ở lại bên trong, căn bản không cần lo lắng vấn đề bôi trơn.

Cha ôi ——! Tiêu Hòa cắn cái gối dưới thân một ngụm, khóc rống.

Không sảng khoái! Không sảng khoái chút nào hết!…

"A… Ưm… Tiểu Viêm, nhẹ chút nhẹ chút… Đừng có liều mạng đâm vào một chỗ như vậy, đổi chỗ khác đi… A a a!" Thân thể Tiêu Hòa bị nhấc lên đảo mạnh một cái, kết quả làm cho hung khí trong cơ thể bỗng chốc tiến nhập vào độ sâu chưa từng có.

Loại người này là điển hình cho kẻ thích tự chuốc lấy đau khổ, chẳng qua Tiêu Hòa vĩnh viễn không thừa nhận điểm ấy.

Viêm Chuyên bị kẹp gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ rút ra lại dùng lực đâm vào, "Bang bang bang", tốc độ thân thể chạm vào nhau càng lúc càng nhanh.

Hai tay Tiêu Hòa nắm chặt cái gối, ngẩng cao đầu, nước mắt chảy xuống, cổ họng khàn khàn kêu không thành tiếng.

Sau đó, Viêm Chuyên vươn tay phải ra thăm dò trước ngực Tiêu Hòa đã mệt rã rời, nắm lấy hai hạt đậu nhỏ sưng sưng nhéo vài cái, tỏ rõ uy quyền.

Tiêu Hòa há miệng, đảo mắt một phen, tức chết.

Mà Tiêm Đầu từ lúc vào cửa đã rất thông minh chuồn ra khỏi túi Tiêu Hòa, cũng chẳng biết đã lặn tới nơi nào tìm mấy em chuột rồi.

***

Lúc Tiêu Hòa mở mắt ra, đầu óc choáng váng, nhất thời không phân biệt được chính mình đang ở đâu, hiện tại là mấy giờ.

Chi chi.

Xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi vào tỏa ra màu vàng rực rỡ, có chút chói mắt.

Tiêu Hòa che mắt, theo bản năng sờ sờ chỗ nằm bên cạnh mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!