"Ta rặn, ta rặn, ta rặn rặn rặn. Rặn tới khi hoa mắt chóng mặt, rặn tới khi toàn thân vô lực máu mũi ròng ròng, rặn tới ba ngày ba đêm không ra khỏi nhà xí, rặn tới… Tiểu Viêm! Không đủ giấy!"
Viêm Chuyên cầm cái bình truyền dịch trong tay, mặt không biến sắc mở hé cửa ra đút tờ báo vào.
"Báo? Không biết đường mà sang phòng bên cạnh lấy giấy à?"
Tiếng vò giấy sột soạt phát ra, chợt nghe người ở bên trong thở dài nói: "Hồi còn bé nhà nghèo, cũng chẳng biết tới giấy vệ sinh là cái gì, tìm đại tờ báo hoặc vỏ thuốc lá gì gì đó đều có thể chùi, sau này quen dùng giấy vệ sinh, đánh chết cũng không động tới báo. Không ngờ a không ngờ, cuộc đời càng ngày càng thoái hóa."
"Không được! Nhất định phải báo cáo lại với Chung đại viện trưởng, công nhân vệ sinh của bọn họ ở đây rất vô trách nhiệm, cuộn giấy chỉ còn một tý cũng không để ý mà thay."
Nghe được tiếng giấy cọ xát truyền đến từ bên trong, Viêm Chuyên cố gắng làm cho mình đừng có suy nghĩ về việc y và người ở bên trong từng có tiếp xúc thân thể chặt chẽ nhất, trực tiếp nhất.
Nếu ngay từ đầu đã biết hắn là một người như vậy, liệu y còn có thể cùng cái tên tiểu nhân họ Tiêu tên Hòa đê tiện vô sỉ, không biết bốn chữ "Không biết xấu hổ" viết như thế nào này ở cùng một chỗ sao?
Viêm Chuyên mím môi, tự nói với mình không thể bội tình bạc nghĩa.
"Tiểu Viêm nè, sao tự dưng dạo này tao hay bị tiêu chảy vậy nhỉ? Chúng ta rõ ràng là ăn đồ giống nhau mà. Nói! Có phải mày bỏ thuốc xổ vào cơm của tao không hả?"
Viêm Chuyên coi hắn như đống rác.
"Vậy là mày… Tao biết rồi! Thảo nào mà tao lẽ ra xuất viện được rồi lại phát sốt! Có phải thằng nhãi mày buổi tối nhịn không nổi, nửa đêm trèo lên người tao tiết hỏa, chỉ lo sướng cho mình, sướng xong rồi không đắp chăn không rửa sạch cho tao, để tao cả đêm lạnh cóng tới sáng, vì thế mới hại ông đây sốt cao tiêu chảy đúng không?"
Tiếng xả nước vang lên, cửa toilet bên cạnh bị mở ra, một ông bác hơn sáu mươi tuổi đi tới. Ông ta vừa xách quần vừa liếc trộm Viêm Chuyên đang đứng nâng cái bình truyền dịch như thần giữ cửa.
Viêm Chuyên vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp anh mắt của ông bác kia.
Ông già run cầm cập, dây lưng không thèm thắt, tay cũng không kịp rửa, lao ra khỏi toilet.
Viêm Chuyên nghiêng người nhẹ nhàng đá đá cửa nhà xí, ý bảo người ở bên trong đi ra nhanh lên.
"Giục cái gì mà giục! Ông mày còn chưa rặn xong đâu!"
Ngồi lâu như vậy, ngươi không sợ tê chân hả?
"Tiểu Viêm nè, mày bảo chỗ tiền thuốc men này giải quyết ra sao đây? Chung Xá nói chờ truyền xong bình nước này, căn bản tao sẽ không có việc gì, có thể xuất viện được rồi. Nhưng mà… Ai!"
Tiếng xả nước rốt cục cũng vang lên.
Một lát, không thấy có động tĩnh, Viêm Chuyên bắt đầu nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng cười gượng của người bên trong.
"Tiểu Viêm Viêm, có thể vào đỡ tao được không? Chân tao tê mất rồi…"
Kéo cửa ra liền nhìn thấy bộ mặt không có chút xấu hổ nào đang cười quái dị với y.
Đó là kết quả của sự kết hợp thất bại giữa hai loại biểu cảm thống khổ và nịnh nọt.
Viêm Chuyên lặng yên không lên tiếng, treo bình dịch trên tay vào móc cửa, đi vào xách tay người nào đó đang chống vào vách ngăn không đứng dậy nổi lên.
"Ui da! Nhẹ chút nhẹ chút! Tao bảo mày đỡ chứ ai bảo mày kéo hả! Đau…!" Khuôn mặt Tiêu Hòa lập tức nhăn thành một đống, hai chân đau đớn giống như bị ngàn vạn chiếc kim đâm khiến cho hắn căn bản đứng không đứng nổi.
"Mày bỏ tay tao ra! Không cần mày giúp nữa, cứ nghỉ chút đi, chờ một lúc là được rồi. Đã nói đừng có đụng vào tao mà! Mày!" Tiêu Hòa im bặt, có người đến đây.
Người nào đó da mặt dù dày cỡ nào, cũng không muốn bị người lạ nhìn thấy bộ dạng hắn hiện tại.
"Đóng cửa lại."
Viêm Chuyên liếc hắn một cái, xoay người kéo cửa vào.
Tiêu Hòa nghiến răng nhắm chặt hai mắt, tay chống trên vách ngăn không nói thêm câu nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!