Sau nửa giờ, thức ăn ra lò. Bàn lót xám nhạt, đĩa sứ hoặc màu trắng hoặc màu xanh nhạt chứa đựng thức ăn đẹp đẽ ngũ sắc. Tiêu Uyển Thanh bố trí bàn ăn như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp. Lâm Tiễn âm thầm líu lưỡi.
Lúc ở siêu thị, Tiêu Uyển Thanh đã chu đáo hỏi Lâm Tiễn thường ngày thích uống đồ uống gì, khi nhận được đáp án của Lâm Tiễn xong, thì nàng tức khắc mua về một thùng nước dừa để dự sẵn. Bây giờ chưa gì đã có đất dụng võ rồi.
Mà bản thân Tiêu Uyển Thanh thì lại lấy một chai rượu đỏ trong tủ rượu ở quầy bar ra, đệm thêm một ly đế cao sáng long lanh.
Lúc nhìn thấy chai rượu đỏ trên tay Tiêu Uyển Thanh, hai mắt Lâm Tiễn liền bắt đầu tỏa sáng, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử. Bình thường ở nhà, Chu Thấm và Lâm Triêm gần như là tối ngày nào cũng uống một ly rượu nhỏ rồi mới ngủ, thế nhưng, đối với Lâm Tiễn thì họ lại không cho phép cô uống một giọt rượu trừ khi sau này cô trưởng thành. Nhưng mà, thường thì phụ huynh càng không cho con họ làm cái gì thì con họ lại càng muốn làm thế ấy.
Định luật đó, tình cờ cũng được áp dụng với Lâm Tiễn. Chẳng hạn như, Lâm Tiễn vô cùng tò mò đối với rượu đỏ, cô cực kỳ muốn nếm thử nó. Bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế tàn khốc của Chu Thấm rồi, trước mắt là Tiêu Uyển Thanh dịu dàng thân thiện, Lâm Tiễn cảm thấy cơ hội ngàn năm một thuở của mình đã đến rồi.
Khi hai người ngồi vào chỗ, Tiêu Uyển Thanh liền lập tức dùng đũa chung gắp một cục sườn xào chua ngọt cho Lâm Tiễn, nàng nhướng mày khẽ cười, nói: "Vừa mới xào ra lò xong thì cô đã kêu thơm rồi suýt nữa là thò tay bắt ăn rồi. Này, bây giờ nếm đi, xem mùi vị như thế nào."
Lâm Tiễn ngại ngùng mà le le lưỡi, cô cầm đũa kẹp sườn, miệng cắn một cái. Độ lửa vừa đủ, thịt tươi và mềm, không quá dai, cắn một hớp thì nước sốt tràn ngập trong miệng.
Lâm Tiễn vừa cắn thịt, vừa nhịn không được gật đầu lia lịa, giọng không rõ ràng mà khen ngợi: "Ngon quá..."
Tiêu Uyển Thanh thấy thế, mắt mày không khỏi cười cong cong, mèo con tham ăn...
Lâm Tiễn hởi lòng hởi dạ gặm xong hai cục sườn, đợi cô tạm nghỉ lấy sức, Tiêu Uyển Thanh mới giơ ly rượu, hơi nghiêng về phía trước: "Lâm Tiễn, chào mừng con đến đây."
Con ngươi đen lúng liếng của Lâm Tiễn khẽ xoay, nhìn ly rượu đỏ của Tiêu Uyển Thanh, rồi lại nhìn ly nước dừa của mình, cô trề trề môi, đòi hỏi: "Con cũng muốn uống rượu đỏ, cạn ly bằng nước dừa hổng có một chút thú vị nào hết."
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, từ chối: "Không thể, con còn nhỏ, uống rượu không tốt."
Cá nhân Tiêu Uyển Thanh thật ra cảm thấy uống chút rượu nếm thử mùi cho thỏa lòng tò mò thôi thì cũng không có gì, nhưng Chu Thấm trước đó đã đặc biệt căn dặn nàng một vài chuyện về Lâm Tiễn, có một chuyện trong đó là không thể để cho Lâm Tiễn uống rượu. Tiêu Uyển Thanh đã đáp ứng Chu Thấm rồi thì cần phải có trách nhiệm để giúp đỡ đốc thúc.
Lâm Tiễn hơi nhíu mày, nhìn Tiêu Uyển Thanh, bỗng nhiên cô sầm mặt, nghiêm túc nói: "Dì Tiêu, chúng ta làm một cái giao ước đi."
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy buông xuống ly rượu trong tay, nhẹ nhàng cười bảo: "Con nói thử xem."
Lâm Tiễn nhướng mày, ánh mắt sáng óng ánh, cô thành khẩn bảo: "Gác lời của mẹ con sang một bên, xem con là một con người có nhân cách trưởng thành độc lập, làm bạn với con. Trong phạm vi hợp lý, chúng ta bảo toàn việc riêng tư của đôi bên. Ví dụ như con sẽ không tiết lộ ngày thường dì làm việc thế nào, thời gian nào nhàn rỗi hay thân thiết với ai, dì cũng không được tiết lộ con có người yêu chưa hay quen bạn thế nào.
Chuyện của chúng ta thì tự chúng ta xử lý, có xung đột gì xảy ra thì chúng ta sẽ giải quyết nội bộ với nhau, không liên quan gì đến người thứ ba là mẹ con. Thế nào?"
Mắt Tiêu Uyển Thanh tỏa sáng, vẻ mặt chợt lóe lên nét kinh hỉ và tán thưởng. Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng bảo: "Lâm Tiễn, con khiến dì rất kinh ngạc, cũng rất kinh hỉ. Dì đáp ứng con."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Trên gương mặt ngây ngô sáng rỡ của Lâm Tiễn, có chút kiêu ngạo của người thiếu niên không giấu đi đâu được. Mặt mày cô tràn đầy vẻ thoải mái, mang theo chút đắc ý và gian xảo hỏi lại Tiêu Uyển Thanh: "Vì thế, đây xem như là giao ước của hai người có nhân cách trưởng thành độc lập đúng không?"
Tiêu Uyển Thanh do dự một lúc, nói: "Coi như thế đi."
Lâm Tiễn tiếp tục tiến lên, vẻ mặt phấn khởi: "Nếu đều là người trưởng thành độc lập rồi, vậy thì phải có hành động của một người trưởng thành độc lập, vì giao ước của chúng ta, chúng ta uống rượu đỏ cụng ly chúc mừng nào."
Tiêu Uyển Thanh khẽ cười "phì" một tiếng, đi một vòng lớn, hóa ra là chờ nàng ở đây. Nàng thở dài xa xăm, vẻ mặt bất đắc dĩ, một hồi lâu sau mới khẽ mở miệng: "Không, thể, được."
Lâm Tiễn "ôi" một tiếng rồi cúi đầu, cô nằm nhoài trên bàn, bắt đầu "ríu rít" ầm ĩ: "Dì thế này là không tôn trọng nhân cách của con."
Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh trả lời: "Không thể."
Lâm Tiễn tiếp tục khiếu nại: "Dì thế này là không tôn trọng nhân quyền của con."
Tiêu Uyển Thanh điềm tĩnh mà nhấp một hớp canh: "Không thể."
Mặc kệ Lâm Tiễn nói cái gì, Tiêu Uyển Thanh từ đầu đến cuối đều mỉm cười, thong dong bình tĩnh mà lặp lại câu trả lời: "Không thể."
Ồn ào một hồi, Lâm Tiễn phát hiện Tiêu Uyển Thanh quả thật là không nghe lọt chữ nào, rốt cuộc, cô cũng tuyệt vọng.
Cô thẳng lưng lên, vẻ mặt dần bình tĩnh và thận trọng lại, tựa như người nổi tính trẻ con khi nãy không phải là cô vậy. Cô hắng giọng, bưng nước dừa lên, mỉm cười nâng ly nói với Tiêu Uyển Thanh: "Vậy được rồi, giao ước thành công, chúng ta một lời đã định, hợp tác vui vẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!