Chương 49: Tiêu a di, dì có sao không?

┬┴┬┴┤ Chương 48├┬┴┬┴

Đến lúc tay phải Lâm Tiễn lướt nhẹ qua gò má tinh tế của Tiêu Uyển Thanh, hơi thở nàng nóng rực phả bên tai cô, Tiêu Uyển Thanh mới giật mình lùi về sau một bước. Môi Lâm Tiễn, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô…

Động tác quá mức đột ngột, bước chân lùi về sau lại dứt khoát mãnh liệt, làm Tiêu Uyển Thanh có chút chao đảo đứng không vững.

Lâm Tiễn thoáng cảm thấy kinh ngạc, một giây sau, nàng nhanh chóng đưa tay ra đỡ Tiêu Uyển Thanh. Nàng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh vẫn còn nguyên sự thảng thốt, còn có chút mơ hồ lúng túng. Lâm Tiễn khẽ mỉm cười, hồn nhiên nâng tay phải lên trước mắt cô, giải thích: "Con vừa mới thấy một ít bọt xà phòng còn vương trêи tóc và vai dì, nên muốn giúp dì phủi xuống."

Nàng nghiêng đầu, vô tội nói: "Tiêu a di, chẳng phải dì lo bọt dính lên quần áo sẽ khó giặt ra sao?"

Tiêu Uyển Thanh cứng đờ người, kinh ngạc nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt của nữ hài. Bên gò má, bởi vì động tác đột ngột của mình mà làm đôi môi đỏ mọng ấm áp của nữ hài ngoài ý muốn khẽ chạm phải… phảng phất vẫn còn nóng rực.

Khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh bừng đỏ, đôi tai được Lâm Tiễn tinh tế vén lên, bại lộ trong không khí cũng ửng hồng muốn bật máu.

Vừa mới hiểu lầm thành cái gì… Sao mình lại có thể có loại ý tưởng đáng sợ này? Tiêu Uyển Thanh cắn môi.

Nữ hài cố tình không nhìn ra Tiêu Uyển Thanh túng quẫn, đôi mắt mở tròn, nghi hoặc truy vấn: "Tiêu a di, dì có sao không, suýt chút nữa là ngã rồi."

Tiêu Uyển Thanh dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết của Lâm Tiễn, lòng dạ rối như tơ vò. Cô khẽ đưa tay vuốt má, nhất thời đầu óc còn chưa thông, không tìm ra cách nào giải thích được động tác đột ngột vừa rồi. Cô lúng túng: "Vừa rồi…"

Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh đột ngột lùi bước mãnh liệt như vậy, trong lòng vốn nhói lên mất mát. Nhưng chỉ một giây sau, cảm giác va chạm ấm áp non mịn trêи môi lại làm cho nàng muốn nổ tung như pháo hoa.

Nàng vừa rồi, có phải là đã vô ý hôn lên má Tiêu a di rồi không? Aaa! Dấu mốc lịch sử nha! Lâm Tiễn suýt chút nữa nhịn không được hét lên.

Huống hồ, lại nghĩ đến, Tiêu Uyển Thanh khϊế͙p͙ sợ lùi bước như vậy, hiển nhiên là đã nghĩ tới điều gì đó rất kϊƈɦ động.

Tiêu a di đã phát hiện điều gì rồi sao?

Lâm Tiễn trong lòng len lén mừng thầm. Nàng rất sợ Tiêu Uyển Thanh sẽ không có cảm giác với nàng, trước sau luôn xem nàng là một tiểu hài tử vô hại.

Lâm Tiễn cật lực áp chế khoé miệng muốn ngoác đến mang tai, háo hức chờ xem Tiêu Uyển Thanh xấu hổ một phen, sau đó sẽ bịa ra lời giải thích thế nào với mình. Nhưng rồi phát hiện, Tiêu Uyển Thanh nói ra hai chữ "Vừa rồi…" xong, sau đó liền chìm vào im lặng.

Nàng ngước lên nghi ngờ nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy cô đang đưa mắt thẳng tắp nhìn ra xa. Sóng mắt Tiêu Uyển Thanh vừa rồi còn mang theo chút hoảng hốt ngượng ngùng đáng yêu, giờ đây lại biến thành một mảnh mờ mịt tối đen. Đôi môi đỏ mọng của cô gắt gao cắn chặt, nét mặt vui vẻ ôn nhu cũng vụt biến mất.

Lâm Tiễn ngạc nhiên, xoay người nhìn theo ánh mắt của cô.

Đêm Giáng Sinh dù không phải là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, nhưng những năm gần đây ngày càng trở nên phổ biến. Năm nay ngày lễ còn rơi vào dịp cuối tuần, nên quảng trường lại càng đông nghẹt. Người yêu, bạn bè, còn có gia đình mang theo người già trẻ nhỏ, cùng nhau ùa ra đường ăn mừng. Những người này hoặc bước đi vội vã, hoặc ngừng một chỗ nghỉ chân, có người chụm đầu thì thầm nói chuyện, có kẻ lại lặng im không nói năng. Nhìn đi nhìn lại, cũng đều là cảnh tượng thường ngày.

Lâm Tiễn nhìn một vòng cũng không phát hiện ra, điều gì có thể khiến Tiêu Uyển Thanh thần sắc đại biến như vậy.

Ngay trước mắt, cách đó không xa có một đôi vợ chồng. Người chồng một tay ôm chặt vợ, còn người vợ đang nghiêng đầu xuống nói chuyện với bé gái đứng trước mặt. Lúc Lâm Tiễn còn đang ngơ ngác nhìn quanh, người phụ nữ bỗng ngẩng đầu lên, xoay người lại tựa như phát giác ánh mắt các nàng đang thẳng tắp nhìn tới.

Cơ hồ ngay lúc đó, Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói Tiêu Uyển Thanh yếu ớt vô lực vang lên, so với ngày thường càng có phần trầm thấp: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn tối đi."

Lâm Tiễn nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh từ lúc nào đã xoay lưng rời đi. Chỉ một bước chân, bóng dáng thon gầy đơn bạc của cô trong khoảnh khắc tựa hồ đã ngăn tách khỏi sự náo nhiệt phồn hoa của chốn này. Đôi tai bại lộ trong không khí vừa rồi còn ửng hồng, giờ phút này đã trắng bệch không còn huyết sắc.

Lâm Tiễn ngoái đầu nhìn, nữ nhân kia dường như cũng đang chăm chú nhìn các nàng, chăm chú nhìn theo bóng dáng thon gầy đơn bạc phía trước nàng.

Trong lòng Lâm Tiễn, thảng thốt trầm mặc.

Đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiễn dần trở nên mờ mịt, sắc mặt cũng băng lãnh. Nàng xoay người, vội vã đuổi theo Tiêu Uyển Thanh, sau đó đưa tay, ý định như ngày thường nắm chặt lấy đôi bàn tay rủ xuống, bị gió đêm thổi đến lạnh buốt của cô.

Nhưng Lâm Tiễm vừa mới đưa tay chạm đến ngón tay buốt lạnh kia, còn chưa kịp nắm lấy, Tiêu Uyển Thanh ngoài dự đoán lại hoảng hốt giãy giụa đẩy ra.

Lâm Tiễn đột ngột đứng lại, kinh ngạc luống cuống đứng như trời trồng.

Động tác của Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn là theo bản năng, một lúc sau hồi phục lại ý thức, cô mới nhận ra mình vừa mới làm gì. Tiêu Uyển Thanh nắm chặt tay, lúng túng nhìn Lâm Tiễn, hy vọng nữ hài không phát hiện ra sự khác thường của cô. Nhưng mà, trong khoảnh khắc hai mắt tương giao, cô liền thấy rõ đôi mắt trong vắt đen láy của nữ hài ngập tràn thất lạc cùng tổn thương.

Trái tim Tiêu Uyển Thanh, bất chợt nhói đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!