Chương 46: Ví dụ như, dì hôn con một cái?

┬┴┬┴┤ Chương 45├┬┴┬┴

Lúc xe chạy ra khỏi cổng trường, Tiêu Uyển Thanh lơ đãng nhìn thấy Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn đứng bên kia đường. Hai người đối mặt nhau, Hạ Chi Cẩn nắm lấy tay Thời Mãn, có chút giằng co. Trong đêm tối, khoảng cách lại quá xa, Tiêu Uyển Thanh không nhìn thấy rõ nét mặt hai nàng, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Chi Cẩn nói gì đó, Thời Mãn lập tức đẩy nàng ra rồi xoay người rời đi.

Nhưng chỉ một giây sau, Hạ Chi Cẩn đã nắm tay Thời Mãn, ôm lấy nàng…

Tiêu Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, đánh tay lái hoà vào dòng xe tấp nập trong đêm.

Cô miên man nhớ tới khi nãy, Hạ Chi Cẩn thảm đạm nhìn cô cười nói: "Nhân sinh, cũng không có sự lựa chọn.", tâm tình bất giác chùng xuống, không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Tiễn đang báo tin vui cho Chu Thấm, nghe thấy Tiêu Uyển Thanh thở dài, quay sang trêu ghẹo: "Tiêu a di, nghe nói thở dài nhiều mau già a."

Tuổi tác chính là tử huyệt của phụ nữ, nhưng lại không ứng nghiệm với nữ nhân tâm lặng như nước như Tiêu Uyển Thanh. Cô không để bụng, cười nói: "Vậy dì cười một cái, bù đắp lại a." Cô ngập ngừng một chút, rút cuộc vẫn không yên lòng, quay sang hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, Chi Cẩn và Mãn Mãn gần đây có xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Tiễn nghĩ đến Thời Mãn bỏ nhà đi, lại nghĩ đến Hạ Chi Cẩn miễn cưỡng tỏ ra bình thản, cũng nhịn không được mà thở dài một hơi. Nàng nhẹ gật đầu đáp: "Dạ, cụ thể chuyện gì con cũng không rõ. Chỉ biết là Mãn Mãn bỏ nhà đi mấy hôm nay, một mực cự tuyệt liên hệ với Chi Cẩn tỷ."

Tiêu Uyển Thanh nặng nề "Uhm" một tiếng, rồi tiếp tục lặng im.

Một hồi sau, lúc Lâm Tiễn nghĩ đề tài này đã kết thúc, Tiêu Uyển Thanh lại mở miệng uyển chuyển đề nghị: "Có lẽ con nên khuyên Mãn Mãn, nói nàng cho Chi Cẩn thêm một chút không gian cùng thời gian. Dây buộc quá chặt sẽ đứt, người trói quá chặt… sợ là cũng hỏng mất."

Lâm Tiễn nhíu mày, ngồi thẳng người, nghi hoặc truy vấn: "Tiêu a di, dì biết điều gì sao?"

Tiêu Uyển Thanh nhàn nhạt cắn môi, lắc đầu, ngữ khí vui đùa: "Dì không biết gì đâu. Chỉ là, trực giác nói với dì như vậy."

Lâm Tiễn cười ra tiếng, đáp ứng cô: "Dạ, có dịp con sẽ khuyên Mãn Mãn." Đôi mắt tiểu hồ ly to tròn của nàng đảo một hồi, bất chợt dán sát vào Tiêu Uyển Thanh, giảo hoạt hỏi: "Tiêu a di, vậy trực giác của dì có nói cho dì biết con muốn được thưởng gì không?"

"Thưởng?" Tiêu Uyển Thanh mắt nhìn phía trước, có chút ngơ ngác hỏi lại.

Lâm Tiễn cười hì hì: "Khó khăn lắm con mới được giải Nhất đó. Tiêu a di, dì không thưởng gì cho con sao?"

Tiêu Uyển Thanh bật cười, dò xét nhìn Lâm Tiễn, chế nhạo nói: "Giấy khen là của con, vinh dự là của con, phần thưởng cũng là của con. Vì sao dì lại phải thưởng cho con?"

Lâm Tiễn bĩu môi, bất mãn nói: "Vậy con được giải Nhất, Tiêu a di không vui sao?"

Tiêu Uyển Thanh không nghĩ ngợi, gật đầu: "Vui." Cô hồi tưởng lại lúc Lâm Tiễn trêи sân khấu phong tư rạng ngời, ý cười bất giác nở trêи môi.

Lâm Tiễn hài lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy vui vẻ là của ai? Chẳng phải của dì sao?" Nàng mặt dày mày dạn, không chút đỏ mặt hùng hồn nói: "Cho nên, con nỗ lực đạt giải thưởng để làm vui lòng Tiêu a di, chẳng lẽ không đáng khen thưởng sao?"

Đèn đỏ đúng lúc phát sáng, Tiêu Uyển Thanh chậm rãi dừng xe. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Tiễn, khẽ cong mi, đưa ngón tay thon dài gõ một cái lên chóp mũi thẳng tắp của nàng, nhịn không được cười nói: "Tiễn Tiễn, dì xác nhận, Chu Thấm tỷ và Lâm Triêm ca đều không có tài ăn nói trơn tuột như con." Cô khẽ chớp mắt, thần thái nhu hoà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm rạng ngời của Lâm Tiễn, cưng chiều nói: "Vậy con muốn dì thưởng gì cho con?"

Lâm Tiễn ngước đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Uyển Thanh, khoé môi khởi cong. Nàng đặt ngón trỏ lên môi khẽ nhịp, động tác như đang vô thức tự hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Con nghĩ là… ví dụ như, dì hôn con một cái?"

Lúc nữ hài cất giọng, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh theo bản năng dao động nhìn qua, giằng co ngừng lại trêи đôi môi đỏ mọng kia.

Trong chớp mắt, Lâm Tiễn tinh ý phát hiện ra Tiêu Uyển Thanh dường như vì kinh ngạc mà có phần mở tròn hai mắt, thẳng tắp sống lưng.

Trong mắt Lâm Tiễn, giảo hoạt ý cười lại loé lên.

Một giây sau, nàng thản nhiên dời ngón tay đang đặt trêи môi, gõ gõ lên má trái của mình nói: "Chắc là không được rồi. Bình thường mỗi khi con ngoan thật ngoan, hoặc đạt được thành tích đặc biệt tốt, mẹ liền cao hứng chụt chụt hôn lên mặt con mấy cái. Nhưng mà con cảm thấy, dường như Tiêu a di không thích cách biểu đạt nồng nhiệt này lắm?"

Chu Thấm sẽ làm như vậy sao? Tiêu Uyển Thanh ngạc nhiên, lòng có chút hoài nghi.

Nhưng, nữ hài bằng phẳng đối mặt cô, ánh mắt nàng chân thành ngời sáng, lại sạch sẽ gọn gàng như vậy… làm Tiêu Uyển Thanh mạc danh cảm thấy nóng mặt. Cô nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đèn xe phía trước, cắn môi thấp giọng đáp: "Uhm, dì… không quen lắm." Lâm Tiễn phi thường săn sóc: "Vậy con đành chọn phần thưởng đơn giản thuận tiện hơn rồi.

Tiêu a di, đêm Giáng Sinh con mời dì đi quảng trường Apollon ăn tối có được không?"

Đèn vàng chợt tắt, đèn xanh nối tiếp sáng lên. Tiêu Uyển Thanh chậm rãi khởi động xe, nối đuôi hoà vào dòng người phía trước. Cô xoa dịu lúng túng do hiểu sai ý tứ trong lời nói của Lâm Tiễn lúc nãy, khôi phục lại vẻ trầm ổn thường ngày, ấm giọng nói: "Con mời dì ăn cơm, sao có thể tính là dì thưởng con đây?"

Lâm Tiễn ngửa người dựa lên ghế, điệu bộ hoàn toàn thả lỏng. Nàng nhìn cảnh vật ngoài cửa xe vun vút trôi qua, thản nhiên nói: "Con nghe bạn học nói, đêm Giáng Sinh năm nay, quảng trường Apollon sẽ khai trương dàn nhạc nước mới, còn có phun tuyết nhân tạo nữa. Mấy năm trước cùng ba mẹ đi Mỹ du học, con đã thấy tuyết một lần. Nhưng mà từ khi trở về Ngạn Giang tới giờ, mãi con vẫn chưa được thấy lại tuyết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!