┬┴┬┴┤ Chương 41 ├┬┴┬┴
Ngày hôm sau là thứ bảy, ăn xong cơm tối, trước khi cùng đi tập thể hình, Lâm Tiễn nhờ Tiêu Uyển Thanh xem qua kịch bản. Bản thảo này sau khi nàng trúng cử vòng sơ tuyển, được ban tổ chức xem qua góp ý, hiện nay đã chỉnh sửa lại hoàn chỉnh.
TV còn bật một bên, Tiêu Uyển Thanh ngồi trêи sofa, Lâm Tiễn kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt cô. Nàng hai tay cầm kịch bản, chống cằm chờ mong nhìn Tiêu Uyển Thanh, chờ đợi lời phẩm bình của cô.
Tiêu Uyển Thanh khi đọc kịch bản rất chuyên chú, một lời cũng không nói. Cô nhanh chóng đọc xong kịch bản, sau đó quay sang nhìn Lâm Tiễn khen ngợi: "Nội dung liền mạch, logic sắp xếp hoàn chỉnh, cách trình bày cũng đã tương đối quy củ. Rất tốt." Lúc nói chuyện, cô tiện tay cầm cuốn kịch bản lật qua lật lại, trong lúc lơ đãng quét mắt thấy ở mặt sau cuốn kịch bản có viết mấy chữ to.
Tiêu Uyển Thanh lật đến trang cuối cùng, liền thấy rơi ra một trang giấy trắng tinh. Ở giữa mặt giấy, có phác bốn chữ lớn như rồng múa phượng bay, lối viết phóng khoáng như thảo thư [1], nhưng nhìn kỹ vẫn có thể đọc ra, tựa hồ là… Từ Từ Dụ Chi? (Chậm rãi dẫn dụ)
Tiêu Uyển Thanh nghi ngờ nhíu mày, hỏi Lâm Tiễn: "Con muốn đổi tên kịch bản sao?"
Lâm Tiễn nhất thời ngơ ngác, phủ nhận: "Dạ không có. Vì sao Tiêu a di lại hỏi như vậy?"
Tiêu Uyển Thanh đẩy cuốn kịch bản tới trước mặt Lâm Tiễn, chỉ vào bốn chữ lớn còn hằn nét mực, cười nói: "Bốn chữ này chẳng phải là con viết sao? Nhìn thật đẹp mắt."
Lâm Tiễn sửng sốt một chút, vừa cúi đầu nhìn liền ngây người ra, một hồi sau mới hồi phục lại ý thức. Nàng vội vàng đoạt lấy cuốn kịch bản trong tay Tiêu Uyển Thanh, khẩn trương muốn nhảy dựng: "Không phải con… Aaa, là con thuận tay viết… Uhm, đúng rồi, chính là khi học bài có chút nhàm chán, liền thuận tay cầm bút viết bừa thôi…"
Lâm Tiễn tay chân luống cuống, nhất thời hành động có chút quá phận, Tiêu Uyển Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, cưng chiều nói: "Con khẩn trương như vậy làm gì? Lên lớp ngẫu nhiên thất thần cũng là chuyện bình thường, dì cũng sẽ không mắng con."
Lâm Tiễn cầm lấy tờ giấy ôm trước ngực, bỗng chốc ủ dột. Trong lòng không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là có vài phần thất lạc.
Đúng vậy a, chính mình khẩn trương cái gì, Tiêu a di cái gì cũng không biết…
Tiêu a di không biết, bốn chữ này là nàng cả đêm qua trằn trọc, cuối cùng kiềm không được, như cá chép vượt vũ môn, bật người nhảy xuống giường. Tay cầm bút, nương theo ánh trăng, trong lòng ngập tràn mãnh liệt thương yêu, trêи trang giấy trắng trịnh trọng đề xuống cuộc đời nàng ngọt ngào mộng tưởng cùng trọng đại khóa đề.
Từ Từ Dụ Chi —— đây là kế hoạch theo đuổi Tiêu Uyển Thanh của nàng.
Thời Mãn nhắn cho nàng "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi" khiến nàng cả đêm không ngủ, trằn trọc suy nghĩ hồi lâu. Lâm Tiễn từng chút hồi tưởng lại quá khứ của mình cùng Tiêu Uyển Thanh, nhớ lại ngày đó chính mình mượn ánh trăng thổ lộ, nhưng cuối cùng lại lùi bước. Nhớ đến ngày hôm nay muốn đến bên hôn lên nước mắt của Tiêu Uyển Thanh, nhưng cuối cùng lại chỉ dám đưa tay ẩn nhẫn ôm lấy cô.
Tựa hồ, dần dần đã hiểu ra…
Trong lòng Lâm Tiễn có một con mãnh hổ. Mãnh hổ, là ngọn lửa tình mãnh liệt của nàng đối với Tiêu Uyển Thanh. Ngọn lửa này có thể ủ ấm Tiêu Uyển Thanh, lại cũng có thể vô tình thiêu cháy cô. Lâm Tiễn lần đầu lùi bước, là xúc động, là sợ hãi, sợ Tiêu Uyển Thanh không thích nữ nhân, sợ mình sẽ đem đến cho cô quấy nhiễu. Nàng lần thứ hai lùi bước, là đau lòng, xót xa. Lâm Tiễn trong thâm tâm hiểu rõ, Tiêu Uyển Thanh lúc này nhất định sẽ không tiếp nhận nàng, sẽ đẩy nàng ra.
Hiện tại, còn chưa phải lúc…
Giữa các nàng, là hố sâu ngăn cách về giới tính, thân phận, tuổi tác. Đối với Lâm Tiễn, trong tình yêu, những điều này không phải là vấn đề. Nhưng hiện tại, Tiêu Uyển Thanh vẫn còn chưa có cảm tình với nàng, vẫn còn chưa yêu nàng, vẫn còn dùng lý trí khắc chế quá mức. Những thứ này, chỉ sợ chính là nan đề chí mạng…
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tiêu Uyển Thanh chịu thương tổn về sau, cả người đều là phòng tuyến phòng bị. Lâm Tiễn không thể ngay lập tức đến gần cô hơn, lại càng không nỡ mặc kệ ý nguyện của Tiêu Uyển Thanh mà uy hϊế͙p͙ cô, bắt buộc cô.
Cho nên, điều tốt nhất nàng có thể làm là — tế khứu tường vi. Khắc chế đại hỏa thiêu đốt, mềm mỏng chuyển thành ngọn lửa nhỏ âm ỉ, chậm rãi, lén lút, bất tri bất giác mà ủ ấm Tiêu Uyển Thanh.
Chỉ cần có tình yêu chân thật, hết thảy, đều sẽ không quan trọng. Vậy nên, nàng phải chờ đợi, kiên trì chờ đợi… đợi đến Tiêu Uyển Thanh cũng thật sự yêu nàng.
Nhưng là, đến khi nào cô mới có thể yêu thích mình a… Tiêu Uyển Thanh như thế nào, mới có thể yêu thích chính mình a…
Lẫm Tiễn dừng lại thật sâu ở nụ cười dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh, con ngươi dần chuyển mờ. Ngày ngày đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, mỗi thời mỗi khắc đều tựa như một bó củi châm vào ngọn lửa trong lòng nàng. Thế nhưng, nàng phải khắc chế, cật lực khắc chế chính mình. Đây, thật sự là một việc khó khăn đến nhường nào.
Tiêu Uyển Thanh đứng lên nhìn nàng, khẽ chớp mắt đề nghị: "Không sai biệt lắm, chúng ta xuất phát đi tập thể hình nhé?"
Mờ mịt trong mắt Lâm Tiễn, dưới ánh nhìn dịu dàng thanh tịnh như mặt nước của Tiêu Uyển Thanh, dần được gột rửa mà hồi phục lại vẻ sạch sẽ gọn gàng. Trách người quá phận mỹ lệ, mà cũng yêu đậm sâu vẻ mỹ lệ đến quá phận của người.
Lâm Tiễn câu môi, khôi phục lại nét tươi cười vô hại, khẽ nâng năm ngón tay thon dài mềm mại tựa cỏ cây của Tiêu Uyển Thanh, mười ngón giao nhau, nhẹ nhàng đáp lời: "Được, chúng ta đi thôi."
Tiêu Uyển Thanh được Lâm Tiễn nắm tay, tập mãi đã thành thói quen, cũng không còn cảm thấy lạ lẫm nữa.
❅❅❅
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!