┬┴┬┴┤ Chương 37 ├┬┴┬┴
Sau một hồi náo loạn, cả bọn quay trở lại bàn ăn. Lâm Tiễn vội vội vàng vàng ăn hết đồ ăn trong chén, rồi gấp gáp nhìn qua Tiêu Uyển Thanh, đột ngột hỏi: "Tiêu a di, hôm nay con chính thức được coi là trưởng thành rồi đúng không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt tinh quái của Lâm Tiễn, đoán nàng hẳn lại có âm mưu. Cô không biểu lộ thanh sắc, lẳng lặng gật đầu chờ xem nàng rút cuộc bày quỷ kế gì.
Quả nhiên, Lâm Tiễn khẽ chớp mắt, nũng nịu nói: "Vậy bây giờ con đã có thể làm một ít chuyện của người trưởng thành rồi đúng không?"
Hả? Chuyện gì? Tiêu Uyển Thanh nhất thời mơ hồ…
"Ha ha ha ha…"
"Ôi ôi ôi…"
Mọi người đều bị câu nói kinh thiên động địa của Lâm Tiễn dọa cho sợ chết.
Thời Mãn lập tức mồm mép liến thoắng: "Uy, Lâm Tiểu Tiễn, chuyện gì mà người trưởng thành mới làm được vậy?". Nàng lời nói thì hướng Lâm Tiễn, nhưng ánh mắt lại ý vị thâm trầm nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh: "Cậu muốn làm chuyện người lớn gì đây?"
Tiêu Uyển Thanh thấy Thời Mãn nhìn mình, nhất thời có chút mơ hồ, còn đang định dùng ánh mắt thăm dò ý tứ của nàng thì Thời Mãn đã chớp mắt quay đi, mỉm cười "thân thiện" với Lâm Tiễn: "Nói đi, cậu muốn làm chuyện 18+ gì?"
Lâm Tiễn lập tức xấu hổ, cắt ngang nàng nói: "Cậu nghĩ bậy bạ cái quái gì vậy? Có thể trong sáng một chút giùm mình được không?" Nàng đưa mắt lườm đám Thời Mãn, Trần Chỉ, Đường Mạt, thậm chí cả Hạ Chi Cẩn đang mập mờ cười cười, hùng hổ nói: "Các cậu đều là mầm non của xã hội chủ nghĩa, mà trong đầu chỉ toàn chứa mấy thứ bậy bạ thôi! Vậy làm sao sau này trở thành trụ cột của nước nhà đây?"
Nói xong nàng quay lại nhìn Tiêu Uyển Thanh, chớp mắt một cái liền trở mặt, khôi phục bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu: "Tiêu a di, con muốn uống một chút bia… Dì xem, con đã đủ 18 tuổi rồi, cũng không cần người lớn phải kiểm soát quá nghiêm ngặt. Hơn nữa, uống một chút bia cũng có thể góp vui nha…"
Trong đám bạn bè, Lâm Tiễn nhỏ nhất hôm nay cũng đã tròn 18 tuổi, tuy nhiên các nàng vẫn còn chưa ra đời, chưa đi làm, vì vậy người nhà vẫn còn đối đãi với các nàng như tiểu hài tử. Bình thường, các nàng vẫn chịu sự quản thúc vô cùng nghiêm ngặt từ người lớn, rất ít có cơ hội tiếp xúc với rượu bia. Nghe thấy Lâm Tiễn vì "lợi ích chung" mà tranh thủ xin xỏ, cả đám lập tức gác súng ngưng chiến mà quay trở về chung chiến tuyến, phụ họa lời nàng: "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng đã ăn no lót dạ rồi, uống một chút bia trợ hứng hẳn cũng không có vấn đề gì nha."
"Đúng rồi. Tiêu a di, uống nhiều rượu bia hại sức khỏe, nhưng uống một chút cho vui thôi sẽ không sao đâu……"
"Con cũng nghĩ vậy đó. Tiêu a di, chúng con đều lớn cả rồi, uống một chút bia thôi cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu…"
Tiêu Uyển Thanh nhìn đám hài tử nửa người lớn, nửa trẻ con, đồng bộ kϊƈɦ động hưng phấn như vậy, thật không muốn làm các nàng mất hứng, chỉ là cô vẫn còn chút băn khoăn. Ánh mắt của cô rơi trêи người Hạ Chi Cẩn. Vừa vặn Hạ Chi Cẩn cũng đang nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt vừa giao nhau nàng ngay lập tức hiểu được băn khoăn trong lòng cô, liền tinh tế trấn an: "Tiêu a di đừng lo lắng. Con lái xe, sẽ không uống."
Nàng nhìn thấy dáng vẻ Thời Mãn một mực hào hứng, ánh mắt khẽ trở nên nhu hòa, suy nghĩ một chút rồi mở miệng góp ý: "Các nàng hẳn là có chừng mực, chỉ là muốn nếm thử một chút bia cho vui thôi."
"Đám tiểu sâu rượu các con… bất quá, chỉ được thử một lần này thôi!" Tiêu Uyển Thanh lướt qua những gương mặt thuần khiết sáng bừng đang ngập tràn chờ mong nhìn mình, haiz, lại mềm lòng! Ngoài miệng nghiêm nghị dặn dò, nhưng vẫn đứng lên đi tới quầy bar ngoài phòng khách.
"Tiêu a di con biết dì tốt nhất mà!" Lâm Tiễn lập tức đứng dậy cun cút đi theo: "Con tới giúp dì."
Chỉ một lúc sau, Tiêu Uyển Thanh tay trái cầm hai chai rượu vang, tay phải bưng một khay ly cùng Lâm Tiễn ôm một đống bia quay trở lại.
"Các con muốn uống rượu vang hay uống bia?" Tiêu Uyển Thanh lấy từ trong tủ ra đồ mở chai, ân cần hỏi.
Trần Chỉ nhìn mấy lon bia trêи bàn ăn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, trong nhà có xúc xắc không ạ?"
Tiêu Uyển Thanh cầm đồ mở chai tới, không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời: "Có." Lúc trước khi chuẩn bị đón Lâm Tiễn vào ở chung, cô đã mua qua một loạt bàn cờ cùng đồ chơi cho nàng, hẳn là không thể thiếu xúc xắc.
Trần Chỉ đề nghị: "Chỉ uống rượu thôi thì không vui lắm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?" Nàng lấy ra hai chai bia cùng một cái ly đặt trước mặt mình, dùng ngón giữa nhẹ nhàng gõ gõ một chút, cười xấu xa nói: "Chúng ta chơi trò Truth or Dare đi? Luật chơi cũng đơn giản thôi, tất cả cùng đổ xúc xắc, người có điểm cao nhất sẽ có quyền hỏi người có điểm thấp nhất một câu hỏi, hoặc yêu cầu nàng làm một chuyện gì đó. Người thua được lựa chọn trả lời câu hỏi hoặc làm theo yêu cầu.
Nếu chọn rồi mà không làm được…" Nàng khui một lon bia đổ đầy ly, cười hắc hắc: "Liền phải uống hết ly bia này."
Thời Mãn chống cằm nhìn ly rót ngập bia, hơi đắn đo một chút, rồi gật đầu: "Được."
Hạ Chi Cẩn né tránh: "Chị lái xe không thể uống rượu, cho nên không tham gia chơi được rồi."
Lâm Tiễn có chút động tâm nhưng không dám quyết định ngay. Nàng nhìn qua Tiêu Uyển Thanh, dùng ánh mắt mà ngoan ngoãn xin phép cô.
Tiêu Uyển Thanh không phản đối, nhưng về phần mình thì từ chối nói: "Vậy các con chơi vui vẻ đi. Dì già rồi, liền không tham gia."
Không ngờ Trần Chỉ cùng Đường Mạt, mới cùng nhau ăn được nửa bữa cơm, thấy được Tiêu Uyển Thanh là một vị trưởng bối dịu dàng hiếm có khó tìm, rượu còn chưa uống lá gan đã phình ra. Các nàng không chịu buông tha Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, cùng chơi với chúng con đi. Có phải dì ghét bỏ chúng con tiểu hài tử ngây thơ, không thèm chơi với chúng con không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!