Chương 37: Quà “người lớn”.

┬┴┬┴┤ Chương 36 ├┬┴┬┴

Trong phòng khách, đám Lâm Tiễn chơi đùa đến mệt nhoài, bụng bắt đầu sôi ùng ục mới chịu ngừng lại nghỉ ngơi. Các nàng nằm lăn lộn trêи sofa nói chuyện trêи trời dưới bể hồi lâu, rút cuộc cũng nghe tiếng Hạ Chi Cẩn dịu dàng truyền đến: "Cả nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."

Mấy đứa trẻ còn chưa lớn hẳn bỗng chốc khẩn trương hẳn lên, tựa như tiểu hài tử mẫu giáo, ngoan ngoãn theo sát "cô giáo" Lâm Tiễn, đứng xếp hàng từng người một rửa tay rồi líu ríu chạy tới phòng ăn. Bụng đói kêu vang, các nàng còn chưa kịp nhìn thấy đồ ăn, chỉ vừa ngửi thấy mùi thơm liền không kiềm lòng được mà tán dương: "Ngon quá, ngon quá đi…"

Trêи chiếc bàn màu trắng tinh, thức ăn được bày biện thật ngon mắt trong những chiếc đĩa sứ trắng. Trước mặt mỗi người là một tấm khăn trải bàn vuông màu xám bạc, bên trêи xếp ngay ngắn đôi đũa gỗ lim, chiếc thìa nhỏ, hai cái chén tinh tế trắng nõn cùng một ly thủy tinh sáng bóng. Bàn ăn được sắp xếp mỹ lệ tựa ảnh chụp cho nhà hàng cao cấp.

Thời Mãn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt lần lượt ngồi vào bàn ăn, bụng đói kêu rột rột nhưng trước sau vẫn ngồi im không dám động đũa.

Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống cuối cùng, thấy tất cả mọi người bỗng trở nên ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao còn chưa động đũa? Thức ăn nhìn qua không hợp khẩu vị sao?" Nói rồi, cô đứng dậy rót thêm nước dừa cho Trần Chỉ ngồi kế bên mình, buồn cười nói: "Có phải lão a di ngồi đây làm các con bị mất tự nhiên không?"

Hai tay Trần Chỉ đón lấy ly nước, ngượng ngùng nói: "Dạ không có, không có. Cảm ơn Tiêu a di, con tự mình rót được rồi ạ."

Lâm Tiễn lấy thêm một trái dừa rót cho Đường Mạt ngồi kế bên mình, trêu ghẹo nói: "Chẳng phải vừa rồi còn than đói bụng sao? Giờ đồ ăn bày ra trước mắt, các cậu sao lại thẫn người ra thế?"

Đường Mạt không khách khí với Lâm Tiễn, nhận lấy ly uống một ngụm nước dừa, vừa nịnh nọt lại cũng vừa chân thành nói: "Còn không phải là do Tiêu a di bày biện quá đẹp đẽ sao? Hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, chúng mình không đành lòng phá hủy."

Đôi mắt Thời Mãn lấp lánh, nhu thuận nhìn Tiêu Uyển Thanh cười nói: "Con không giống các nàng, không phải do Tiêu a di bày biện quá đẹp mắt. Con chính là muốn đợi Tiêu a di ngồi xuống rồi mới cùng nhau ăn."

Lâm Tiễn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt lập tức không hẹn mà cùng ném đôi mắt đầy bất mãn về phía Thời Mãn, a, siêu nịnh nọt! Như vậy mà cũng có thể nói được!

Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền chớp mắt, ấm áp trả lời nàng: "Vậy dì thưởng cho con ăn đầu tiên có được không?" Nói rồi, cô không chút thương tiếc dùng đũa lật con tôm hùm bày biện tỉ mỉ, gắp một miếng lớn thả vào chén của Thời Mãn.

Thời Mãn mừng vui rộn ràng: "Cảm ơn Tiêu a di." rồi dương dương tự đắc gắp miếng tôm lên, chậm rãi cẩn thận đánh giá, cố tình lôi kéo sự chú ý của những người khác: "Các cậu nhìn xem, miếng tôm này nhìn qua liền thấy vô cùng thơm ngon phải không…" Nói xong, trước ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét của cả bọn, nàng một ngụm bỏ hết vào miệng ăn ngon lành.

Tiêu Uyển Thanh lấy đôi đũa gắp tiếp một miếng cho Hạ Chi Cẩn, khẽ giải thích: "Món ăn này thật ra là do Chi Cẩn chủ bếp. Tiểu đầu bếp, nếm thử trù nghệ của mình đi."

Đôi mắt trong trẻo lãnh đạm của Hạ Chi Cẩn thoáng trở nên ôn hòa, nàng khẽ nói: "Còn phải cám ơn Tiêu a di không giấu bí quyết."

Lâm Tiễn nâng đũa, gắp cho Trần Chỉ và Đường Mạt mỗi người một miếng tôm, rồi lại gắp thêm một miếng thả vào chén của mình, chua xót nói: "Haiz, mấy kẻ chúng ta, không biết nói chuyện, cũng không biết làm việc. Chỉ có thể tự ban thưởng cho mình thôi! Nào, ăn đi! Không để cho các nàng chiếm hết tiện nghi!"

Cả nhà lập tức bị giọng nói nồng đậm ai oán của nàng chọc cười thành tiếng, bầu không khí trong chớp mắt trở nên sinh động hẳn lên.

Ăn được một lúc, Trần Chỉ cúi đầu nhìn xuống chiếc túi căng phồng dưới chân, chợt nhớ đến một "công đoạn" quan trọng của ngày hôm nay còn chưa hoàn thành. Nàng ngừng đũa, rút từ trong túi của mình ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông đưa cho Lâm Tiễn: "Uhm, lễ vật sinh nhật cho cậu. Mình tìm khắp nơi mới mua được, cậu không cần phải quá cảm động đâu."

Lâm Tiễn cong môi đưa hai tay tiếp nhận lễ vật xong liền nôn nóng mở ra. Trong hộp là mô hình nhân vật game phiên bản đặc biệt mà nàng lăm le tìm kiếm bấy lâu. Ngữ khí nhăn nhở thường ngày "Này, Trần Nhị Cẩu" biến đâu mất, Lâm Tiễn tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, hận

-không

-thể

-lấy

-thân

-báo

-đáp mà nịnh nọt: "Cảm ơn Trần đại mỹ nữ, cậu đối với mình thật tốt."

rồi làm bộ nhào tới ôm nàng.

Trần Chỉ lập tức nghiêng người né tránh, toàn thân nổi da gà lên giọng ghét bỏ: "Cậu xê ra nha…"

Tất cả mọi người đều ngừng đũa cười ồ.

Đường Mạt gẩy miếng cá trong chén, thản nhiên nói: "Mình không có mang lễ vật tới. Lễ vật cậu vào game mà nhận. Bất quá cũng chỉ là chút lễ mọn thôi."

Lời Đường Mạt tựa gió thoảng mây bay, Lâm Tiễn nghe được liền sung sướиɠ nhẩy cẫng, líu ríu hỏi nàng: "Là kiếm Lưu Phong? Cậu lấy được cho mình rồi sao? A a a a a, có phải không, phải không đó?" Vật phẩm này Lâm Tiễn thèm thuồng đã lâu rồi nhưng mãi vẫn không đoạt được. Nàng oán giận kể lể với Đường Mạt mấy lần, nhưng toàn bị đả kϊƈɦ "số nhọ đừng hòng trèo cao".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!