Chương 30: Lâm Tiễn, sáng sớm ăn thuốc súng sao?

┬┴┬┴┤ Chương 29 ├┬┴┬┴

Lâm Tiễn cuối cùng vẫn bị khuất phục trước cám dỗ lấy điểm cộng cho môn thể chất, liền đăng ký tham gia khóa huấn luyện cho kỳ thi chạy 800m. Do lịch tập luyện không ảnh hưởng nhiều đến thời gian biểu thường ngày, nên Lâm Tiễn cũng không nhắc tới chuyện này với Tiêu Uyển Thanh. Cho đến một buổi tối trước kỳ hội thao nàng mới vô tình nhắc qua.

Nghe tin Lâm Tiễn tham gia thi đấu hội thao, Tiêu Uyển Thanh khó tránh khỏi kinh ngạc. Lâm Tiễn mặc dù không cao lắm nhưng tỷ lệ dáng người khá tốt, đôi chân thon dài thanh tú, khó có thể tưởng tượng nàng lại có đủ sức bền và tốc độ để tham gia cuộc thi chạy nước rút.

Lúc đó, Tiêu Uyển Thanh vừa tắm rửa xong, như thường ngày cùng Lâm Tiễn bận rộn tại thư phòng.

Cô ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, mái tóc mới gội còn chưa kịp khô tùy ý thả sau lưng, gương mặt sạch sẽ không chút son phấn càng làm lộ ra làn da nõn nà, thiên sinh lệ chất. Một tay cô khẽ đặt dưới cằm, đôi môi căng mọng khẽ tách ra.

Lâm Tiễn làm xong một bài tập, lơ đãng ngước mắt gặp được cảnh đẹp, liền ngẩn người ra. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp kia, có chút thất thần.

Tiêu Uyển Thanh dư quang phảng phất cảm thấy Lâm Tiễn đang nhìn mình, nghiêng đầu hơi nghi hoặc một chút quay qua nhìn nàng, cong cong khóe môi: "Làm sao rồi?"

Lâm Tiễn nhìn trộm bị phát hiện, nhất thời không kịp thu tầm mắt, bối rối thuận tay cầm lên một cây bút, bất giác mở nắp ra rồi lại đóng vào, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tiêu a di, thứ bảy tuần sau con sẽ đại diện học viện tham gia kỳ thi chạy 800m ở trường."

Tiêu Uyển Thanh khẽ nhíu hai hàng chân mày tú lệ, lộ rõ kinh ngạc: "Tiễn Tiễn chạy bộ lợi hại như vậy sao?". Cô nghiêm túc nhìn Lâm Tiễn từ trêи xuống dưới, trêи ghẹo nói: "Là dì có mắt không thấy núi Thái Sơn rồi, dì một chút cũng không nghĩ ra con nhỏ bé như vậy mà cũng có thể thi chạy." Lâm Tiễn so với Tiêu Uyển Thanh thấp hơn một chút, cũng lại gầy hơn một chút, huấn luyện quân sự xong làn da ngăm ngăm liền nhanh chóng nhả nắng, nhìn nàng hiện nay chân chính là một thiếu nữ trắng nõn, mảnh mai xinh đẹp. Tuy rằng Tiêu Uyển Thanh có đăng ký cho Lâm Tiễn phiếu tập thể hình, mỗi tuần hai người đều cùng nhau đi tập, nhưng bình thường Lâm Tiễn tựa hồ cũng không thật sự ưa thích vận động.

Lâm Tiễn thấy vẻ khó tin trêи mặt Tiêu Uyển Thanh, mở tròn hai mắt, có chút đắc ý nói: "Dù sao cũng phải giấu bài, để dì từ từ khai thác, từ từ kinh ngạc, có như vậy dì mới luôn giữ được sự hiếu kỳ về con nha."

Tiêu Uyển Thanh mặt mày nhu hòa, nhìn thiếu nữ phô trương tươi cười, đưa tay sờ sống mũi thon nhỏ của nàng, cưng chiều phụ họa nói: "Đúng vậy, Tiễn Tiễn nhà chúng ta đương nhiên toàn thân đều là bảo vật."

Lâm Tiễn nghe lời này cảm thấy không đúng chỗ nào, nàng suy nghĩ một chút liền bật người dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vờ tỏ vẻ hùng hổ, nhíu mày đầy bất mãn: "Tiêu a di, dì nói con là heo!" Nàng nhích người tới gần Tiêu Uyển Thanh, duỗi tay muốn cào vào hông cô.

Tiêu Uyển Thanh cực kỳ sợ chiêu thức này của Lâm Tiễn, cô vội vàng rụt người lại, gương mặt trước nay vốn luôn điềm tĩnh liền hiện lên chút kinh hoàng, ôn nhu xin tha, mất bò mới lo làm chuồng giải thích: "Dì thật sự cảm thấy heo nhỏ rất đáng yêu mà, trắng trẻo mũm mĩm, nũng nịu ngây thơ, lại còn có chút lanh lợi nữa, đáng yêu quá chừng."

Lâm Tiễn nhìn biểu tình đáng thương của Tiêu Uyển Thanh, hai mắt ánh sáng rực ý cười. Chỉ là, nàng vẫn chưa muốn buông tha Tiêu Uyển Thanh, tiếp tục giả vờ ấm ức làm nũng: "Con mặc kệ, trái tim bé bỏng yếu ớt của người ta đã bị tổn thương rồi! Tiêu a di nói con là heo, con thật đáng thương mà…" Nàng giơ tay che mặt, làm bộ khổ sở khóc lóc.

Tiêu Uyển Thanh biết rõ nàng đang đùa giỡn với mình, chỉ là đến tận cùng vẫn còn chút lo lắng, không biết có phải mình đã thật sự lỡ lời, chọc phải điểm không vui của nữ hài rồi sao? Nữ hài tử tuổi mới lớn vốn ưa thích xinh đẹp, đối với hình dung giống heo, hẳn có ít nhiều mẫn cảm. Có thể nào Lâm Tiễn là ngượng ngùng nên mới mượn cớ như thế để che giấu lúng túng? Thật sự có những chuyện, người nói là vô ý, nhưng người nghe lại để tâm rất nhiều.

Cô thu hồi thần sắc, đáy mắt ánh lên nhợt nhạt lo lắng, nghiêm túc áy náy nói: "Tiễn Tiễn, là dì nói đùa…"

Lâm Tiễn cúi đầu định an ủi Tiêu Uyển Thanh, nàng trầm ngâm một chút rồi nhất thời nảy lòng tham, mượn cớ đưa ra điều kiện, nhẹ nhàng nói: "Vậy con cho dì một cơ hội bù đắp có được không? "

Tiêu Uyển Thanh nghe vậy đôi mi thanh tú liền giãn ra. Cô thấy được Lâm Tiễn không phải thật sự mất hứng. Cô biết Lâm Tiễn vốn luôn có chừng mực, cũng không sợ nàng làm cô khó xử, nhẹ nhàng đáp ứng: "Được, con nói đi."

Trong nháy mắt Lâm Tiễn ngừng làm bộ làm tịch, buông hai tay xuống, gương mặt chói lọi sáng bừng: "Hội thao thứ bảy tuần sau, nếu Tiêu a di không tăng ca, rảnh rỗi có thể đi cổ vũ cho con được không?" Lâm Tiễn không suy nghĩ nhiều, cũng không dám triệt để phân tích vì sao đột nhiên chính mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy trong đầu. Chỉ là trực giác cảm thấy, nếu có thể nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh chờ đợi mình ở vạch kết thúc, nàng sẽ vô cùng cao hứng.

Tiêu Uyên Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt càng thêm ôn nhu. Cô đưa tay vuốt tóc Lâm Tiễn: "Việc này có gì là không thể." Cô suy nghĩ một chút, săn sóc bổ sung: "Dì mang theo máy ảnh chụp cho con, về sau in ra thành album thời đại học để làm kỷ niệm, con thấy thế nào?"

Lâm Tiễn vui vẻ đưa tay ôm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Thanh, giống cún con được cưng chiều sinh ra cảm giác mỹ mãn, dùng khuôn mặt cọ cọ lên người cô làm nũng: "Tiêu a di, dì thật tốt."

Tiêu Uyển Thanh nhìn động tác khả ái của nữ hài, trong lòng cảm thấy mềm mại. Cô đưa cánh tay còn lại, nhẹ nhàng gõ lên trán Lâm Tiễn, mắng yêu: "Khờ khạo…"

❅❅❅

Cuối tuần tháng Mười trời quang mây tạnh, hội thao đúng hạn diễn ra. Tiêu Uyển Thanh giữ lời hứa với Lâm Tiễn, tự mình lái xe đưa nàng đến trường đại học Kinh Nam. Cô hộ tống Lâm Tiễn đi đến sân vận động, bồi nàng làm nhϊế͙p͙ ảnh gia kiêm cổ động viên.

Các nàng tới cũng không còn sớm lắm, trêи sân đã huyên náo tiếng người, trêи loa cũng từng hồi từng hồi phát ra lịch thi đấu. Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn sóng vai đi tới, rất nhanh đã tìm được khu vực khán đài của học viện Tài chính và Kinh tế.

Thời Mãn đang cùng Hạ Chi Cẩn nói chuyện phiếm, trông thấy Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn đi tới, lập tức giơ tay vẫy vẫy: "Lâm Tiễn, bên này…"

Lâm Tiễn chậm rãi rảo bước, nghe tiếng gọi của Thời Mãn liền giơ tay vẫy lại. Sau đó, nàng quay lại nhìn Tiêu Uyển Thanh giải thích: "Học tỷ Hạ Chi Cẩn cũng đại diện học viện dự thi, chúng con cùng tham gia thi đấu một hạng mục." Nói xong, Lâm Tiễn lộ vẻ trêu đùa xấu xa, cười hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì cảm thấy con với học tỷ, ai sẽ chạy nhanh hơn?"

Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc đánh giá Hạ Chi Cần đang đứng đó không xa, thân dài như ngọc mặc đồ thể thao thật hiên ngang, mái tóc buộc cao gọn gàng, không khỏi cảm thán: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng cô không chần chờ chút nào, ung dung ôn nhu trả lời Lâm Tiễn: "Là con chạy nhanh hơn." Ngữ khí thập phần đáng tin, chém đinh chặt sắt.

Đôi môi Lâm Tiễn trong nháy mắt khắc sâu ý cười, ánh mắt mang theo dịu dàng chờ mong không dấu nổi, truy vấn Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, sao dì lại chắc chắn như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!