Chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, liền nhìn thấy không trung xanh thẳm, thậm chí xa xa còn có bóng cầu vòng, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
"Tỉnh, cảm giác thế nào?" Đông Phương ngồi cách Hàn Duyệt không xa, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt hỏi.
Hàn Duyệt ngơ ngác ngồi dậy, ngơ ngác quay đầu nhìn Đông Phương, chớp mắt một cái, lại một cái, ngơ ngác nói, "Lần này, sao lại biết ta?"
"Đồ ngốc." Đông Phương nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, không khỏi bật cười, toàn thân đầy bùn đất vẫn không mất vẻ phong lưu xinh đẹp, "Ta sao lại không nhận ra ngươi?"
Hàn Duyệt rất ủy khuất, rất muốn nói, ngươi không những không nhận ra ta, còn khi dễ ta, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đông Phương tái nhợt, mở miệng oán giận đã biến thành quan tâm, "Ngươi sao vậy?"
"Chân gãy rồi." Đông Phương vuốt chân mình.
Hàn Duyệt cả kinh, vội chạy qua, thật cẩn thận sờ sờ chân Đông Phương, ngẩng đầu vừa định nói chuyện, lại bị Đông Phương bóp cổ.
Đông Phương cười ôn nhu nhưng cũng đầy tàn nhẫn, lớn tiếng hỏi, "Ngươi làm sao biết được Nhâm Ngã Hành không chết?"
"A... ..." Cả khuôn mặt Hàn Duyệt đều nhăn lại, bỗng nhiên nước mắt không ngừng rơi xuống, "Ngươi thật đáng ghét... Ô ô, giết đi giết đi, giết chết rồi ta sẽ không bao giờ đi tìm ngươi nữa ... ... thật đáng ghét mà, hở chút là muốn giết người... ... mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn về nhà... ..."
Nước mắt nong nóng rơi lên tay Đông Phương, một ý niệm chợt lướt quá đầu y, khiến y kinh nghi bất định, thanh âm không khỏi mang theo chút lo lắng, "Không được khóc, nói."
Hàn Duyệt sửng sốt, miệng còn đang mở, lệ động lại trong khóe mắt, nhìn Đông Phương, "Nấc... nấc nấc..."
Hàn Duyệt lúc nãy khóc quá lớn, giờ bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu nấc lên.
Đông Phương tuy thấy thú vị, nhưng bàn tay bóp cổ Hàn Duyệt lại chưa từng buông ra, nhẹ nhàng hỏi, "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai."
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương như vậy, ủy khuất trong lòng trào dâng, nghĩ bản thân tân tẩn khổ khổ tìm tới y, y lại đối xử với tên Dương Liên Đình kia tốt như vậy, còn khi dễ mình, không nấc nữa, nói "Ngươi rất xấu, lúc trước chỉ cho ta ăn lòng đỏ trứng, không cho ăn thứ khác, hại ta bây giờ nhìn thấy trứng liền muốn ói."
"Còn hẹp hòi muốn chết, chỉ vì ta không nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi không thèm để ý tới ta, còn mặc ta một mình chết trong góc tường."
Hàn Duyệt đấm tay xuống đất, vẻ mặt bi thúc, "Ta thật vất vả mới vào được thân thể này, chạy đi tìm ngươi, ngươi còn khi dễ ta, mạng của ta đều mất vì ngươi, thật đáng ghét thật đáng ghét... ..."
Đông Phương nhếch môi, rồi lại nhịn không được cười ra tiếng, "Bé con?"
"Ta tên Hàn Duyệt." Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Đông Phương, nhưng không hề có chút uy hiếp, ngược lại đôi mắt thủy nhuận kia làm người ta thấy hệt như hắn đang làm nũng.
"Hàn Duyệt." Đông Phương nhẹ nhàng gọi tên hắn, đây không phải là lần đầu y gọi, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, khiến Đông Phương thấy tâm mình như đang run lên, "Lần này sao lại không biến thành chim cắt chân đỏ nữa?"
Hàn Duyệt chớp mắt, biết Đông Phương vẫn chưa tin hoàn toàn, đang thử hắn, vuốt mũi có chút bất mãn, "Là chân trắng."
"Ta nhớ lầm." Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, "Ngươi sao lại thành thế này? Thân thể này là của Nhạc Bất Quần hay là... ..."
Hàn Duyệt cúi đầu, chọc chọc bùn trên đất, không biết nên nói từ đâu, "Ta không phải Nhạc Bất Quần, nhưng thân thể này là Nhạc Bất Quần."
"Chẳng lẽ ngươi cướp thân thể của hắn?" Đông Phương híp mắt lại, nhớ đến tiểu thuyết chí quái mình xem thật lâu trước kia, đoán.
Hàn Duyệt quả thật không biết chuyện của mình tính là cái gì, bị sét đánh, rồi xuyên qua làm người làm đao còn làm cả động vật nữa, nghe Đông Phương nói vậy, thấy cũng gần đúng, liền gật đầu, "Ta không phải cố ý, ta tỉnh lại thì đã vậy rồi ."
Đông Phương vươn tay ôm Hàn Duyệt vào lòng, "Tốt lắm."
Nếu là người bình thường biết được chuyện này, không giết Hàn Duyệt cũng sẽ cách hắn thật xa, nhưng Đông Phương không giống, y thậm chí thấy sung sướng, vào khoảnh khắc Hàn Duyệt bị y bỏ lại, nhưng lúc y bị Hướng Vấn Thiên quấn lấy vẫn chạy tới giúp y, tâm y cũng đã dao động.
Khi đó tâm Đông Phương cực kì yếu ớt, sau hai lần bị phản bội, lại có người sống chết không bỏ rơi y, cảm giác này làm y thấy thật ấm áp.
Lúc Hàn Duyệt hô to Nhâm Ngã Hành không chết, Đông Phương chỉ nghĩ Hàn Duyệt nói dối Hướng Vấn Thiên, nhưng vẫn còn hoài nghi, nên mới thử một chút, ai ngờ lại chiếm được kinh hỉ ngoài ý muốn, bé con không chết, còn biến thành người tới tìm y.
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, có chút cảm động càng nhiều lại là tâm động, y đã cô đơn quá lâu, muốn tìm một người bạn đời, lúc trước chọn Dương Liên Đình, nhưng Dương Liên Đình liên tiếp làm y thất vọng, nếu không phải Hàn Duyệt xuất hiện, Đông Phương sợ vẫn sẽ chấp nhận gã.
Nhưng, có Hàn Duyệt, tất cả đã không còn như cũ nữa, Dương Liên Đình biến thành một vết nhơ trong lòng Đông Phương. Chẳng qua, Hàn Duyệt có thật là bé con không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!