Chương 33: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Bông

Beta: Lạc Lạc

Nữ tử áo tím tự động ngồi cạnh A Bảo cười hữu nghị, trong lúc cô nương bên cạnh và nữ tử áo tím chào hỏi, biết vị này chính là tam tiểu thư Kim gia anh quốc công, cũng là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng hậu, là biểu muội ruột thịt của thái tử và Tề vương, muội muội ruột của Kim Cảnh Giác —— Kim Cảnh Hi.

Bàn về cấp bậc, anh quốc công phủ còn cao hơn Uy viễn Hầu phủ một bậc, Kim Cảnh Hi nên ngồi ở cái bàn cao nhất này, nhưng nàng lại đi đến ngồi xuống bên cạnh A Bảo, động tác không có chút nào không ổn, khiến mọi người suýt nữa cho rằng vị trí của nàng vốn là ở chỗ đó.

Mọi người đều có chút kinh ngạc, có điều sau khi nhìn rõ người bên cạnh nàng là ai, đều lộ ra vẻ đương nhiên, cũng dựa theo thân phận mình vào chỗ ngồi, chỉ có Lý Minh Phượng vốn ngồi bên cạnh A Bảo bị đẩy sang một bên, bất đắc dĩ liếc nhìn Kim Cảnh Hi, cực kỳ lo lắng ngồi cạnh đám người Lý Minh Nghi.

trên đài hí kịch đã bắt đầu, tiếng ngâm nga cất lên, A Bảo không có tý tế bào nghệ thuật nào, cũng nóikhông nên lời có dễ nghe hay không, có điều mười mấy năm nay nàng khổ luyện quen rồi, ở nơi đông người theo thói quen giả vờ tập trung tinh thần thưởng thức, dễ dàng lừa gạt mọi người.

A Bảo đang xem kịch uống trà, thiếu nữ áo tím bên cạnh nàng vừa chậm rãi thưởng trà vừa quan sát nàng, nhìn đến nỗi A Bảo cảm giác da mặt mình sắp cứng nhắc.

"Ngươi chính là Lý Minh Cẩm?" Kim Cảnh Hi đột nhiên mở miệng.

A Bảo thầm nghĩ trò đùa bắt đầu rồi, rất tự nhiên xoay đầu lại, mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Vẻ mặt Kim Cảnh Hi rất lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp, tức giận lẫn không cam lòng, giọng nàng ta rất nhỏ, trong âm thanh diễn hí kịch, chỉ có hai người mới nghe được, nàng ta nói: "Ta vẫn nghĩ rằng Lệnh Khê biểu ca sẽ cưới ta làm phi, ta cũng luôn cố gắng học tập lễ nghi quy củ với nương, hi vọng bản thân có thể xứng với Lệnh Khê biểu ca."

Quả nhiên xem nàng là tình địch rồi. Trong lòng A Bảo có cảm giác không nhịn được, rất muốn nói cho nàng ta biết, mình thật sự không coi trọng tên vương gia cặn bã Tề vương Tiêu Lệnh Khê thay đổi xoành xoạch kia, nàng ta hoàn toàn không cần bận tâm một người qua đường như mình.

"Nhưng, lúc trước vì ngươi mà Lệnh Khê biểu ca đã đi cầu Hoàng Thượng tứ hôn, vì sao có thể như vậy? rõ ràng trước đây hắn từng nói vương phi của hắn chỉ có thể là ta, chẳng lẽ ta làm chưa đủ tốt sao?"

"… không, ngươi làm rất tốt!" A Bảo chân thành nói, ngoại trừ thái tử phi, Kim Cảnh Hi chính là nữ tử đoan trang quý khí nhất mà nàng từng gặp, Kim gia không hổ là thế gia đại tộc lâu đời, dạy dỗ con cái vô cùng nghiêm cẩn, Kim Cảnh Hi cũng là quý nữ thế gia vọng tộc tiêu chuẩn, phong thái này ngay cả công chúa cũng không sánh được.

"Đúng vậy, tất cả mọi người nói ta làm rất tốt. Nhưng Lệnh Khê biểu ca lại chọn ngươi!" Nàng ta cúi đầu, nở nụ cười trào phúng trong lúc uống trà, giấu nỗi cay đắng và đau lòng trong nháy mắt đó, khôngmuốn ở trước mặt người khác lộ ra bất kỳ điều gì khác thường. "Ta vốn không cam lòng, muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì khiến hắn vì ngươi mà thay đổi chủ ý, vứt bỏ tình cảm nhiều năm của ta và hắn."

A Bảo gẩy hạt dưa trên bàn, khẽ cắn mấy hạt.

Kim Cảnh Hi nhìn động tác cắn hạt dưa của nàng, lại nói: "Nhưng sau khi thấy ngươi rồi, ngươi căn bản không sánh bằng ta."

Khi A Bảo đang muốn chân chó khen nàng ta một tiếng thật tinh mắt, lại nghe nàng ta nói tiếp: "khôngsánh bằng thì sao chứ, lòng dạ nam nhân thay đổi cũng không phải nữ tử có thể điều khiển được, vốn không cần bất kỳ nguyên nhân gì, chung quy…" Nàng lại nhấp ngụm trà che giấu cảm xúc, ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp, đoan trang hiền nhã, dịu dàng nói: "May là ngươi xuất hiện, khiến ta hiểu rằng nam nhân này quả nhiên không đáng dựa dẫm, nữ nhân vẫn nên dựa vào chính mình.

Vì vậy, hôm nay ta còn phải cảm ơn ngươi."

A Bảo choáng váng!

Từ loli thuần khiết lương thiện biến thành nữ vương phúc hắc trong vẻn vẹn mấy giây, A Bảo chứng kiến quá trình chuyển biến tâm lý của một tiểu thư khuê tú cổ đại tiêu chuẩn, chẳng biết vì sao mơ hồ có cảm giác tội lỗi.

Có thể là A Bảo không cẩn thận biểu hiện ra cảm giác tội lỗi của bản thân, tuy chỉ trong tích tắc, nhưng xưa nay Kim Cảnh Hi rất biết quan sát sắc mặt, không nhịn được che miệng nở nụ cười, "hiện tại ta có chút hiểu rõ vì sao Ngũ công chúa đối đãi ngươi với ánh mắt khác, Bình vương Thế tử phi cũng giao hảo với ngươi, ngươi đúng là một người thú vị, người khác đều nói ngươi thô bạo, đanh đá không thể tả, quả nhiên không thể tin lời đồn."

A Bảo tuy không biết nàng ta phát hiện ra cái gì, vẫn khách khí, nói: "Kim cô nương quá khen rồi."

"......"

Kim Cảnh Hi đột nhiên ngứa tay, rất muốn bắt nạt cô nương này, phát tiết cục tức ấm ức, sao có thể phối hợp đến mức này chứ? rõ ràng trông không a dua nịnh nọt cũng không khiêm nhường, nhưng lại kịp thời phản ứng thoả đáng nhất, đồng thời khiến người ta hài lòng, cũng cảm thấy vô lực, bắt nạt nàng thì ngại mất thân phận, nhưng không bắt nạt trong lòng lại không thoải mái… thật là khó chịu.

Kim Cảnh Hi âm thầm hít một hơi, mới đè nén nỗi kích động muốn rục rịch này, đoan trang thanh tao lịch sự mỉm cười nói: "Mặc dù không biết sau này Lý cô nương sẽ thế nào, nhưng ta vẫn hi vọng Lý cônương có thể tìm được lang quân như ý."

Lời này chẳng phải rất khôi hài sao? Trong lòng A Bảo co quắp, trên mặt vẫn treo nụ cười khéo léo, "Cảm tạ Kim cô nương chúc phúc."

Hai người nhìn nhau cười, tất cả lời muốn nói đều để trong lòng.

"......"

cô nương bên cạnh luôn để ý các nàng, thấy hai người bắt đầu nói chuyện đến cuối cùng nhìn nhau cười, giống như hai tỷ muội vậy, cũng bị các nàng làm hồ đồ rồi. Lúc này Kim Cảnh Hi hẳn phải cảnh cáo tiểu tam Lý Minh Cẩm này, bảo nàng đừng si tâm vọng tưởng Tề vương chứ? Tại sao hai người có thể nhìn nhau cười, quên hết thù hận trời? Đúng là không hăng hái gì cả, xem ra Kim Cảnh Hi quả nhiên là khuê tú Kim gia, thủ đoạn quá lịch sự, nên nhờ cậy Hoài Nam quận chúa, hi vọng lực chiến đấu của nàng ta dũng mãnh tí, gọt nữ nhân đanh đá trong lời đồn kia một phen.

Đám người Lý Minh Phượng thấy cảnh này, hơi bất đắc dĩ nhìn nhau, thấy được sự sự bất đắc dĩ và thở dài trong mắt A Bảo. Xem đi, A Bảo có bản lĩnh này đấy, ở chung với người nào, ít ai có thể ầm ĩ với nàng, bởi vì thật sự không có sức lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!