Chương 97: (Vô Đề)

Bản thân Kinh Ngạo Tuyết đối với sòng bạc ấn tượng không thể nào tốt được, năm đó cùng Lương Thăng Vinh đến sòng bạc, chỉ là muốn lấy lại chút bạc từ tay đối phương.

Đến khi trong tay nàng không còn thiếu tiền nữa, thì cũng không định đi vào.

Về sau vô tình kết giao với Trương quản sự, Trương quản sự trước kia là một người có năng lực, đối đãi với nàng lễ độ chu đáo, còn đưa cho nàng năm trăm lượng làm tạ lễ, ngày lễ tết thỉnh thoảng còn mang quà đến.

Đây cũng là nguyên nhân khi nàng thấy Trương quản sự gặp chuyện không may mới đến giúp.

Đối với nàng mà nói chỉ là cái nhấc tay, nhưng đối với Trương quản sự mà nói là ân cứu mạng nặng như núi thái sơn.

Nàng đi vào sòng bạc, ánh mắt nhìn quanh sòng bạc một vòng, hỏi Trương quản sự: "người nhà của ngươi là ai? có bao nhiêu người?"

Trương quản sự nhìn về một phía mắt ngấn lệ nói: "thê tử và nhi tử của ta, còn có một cô nương, trước đó vài ngày cha mẹ lớn tuổi bị hành hạ chết rồi, còn có đại cửu tử hiện tại cũng bị nhốt trong sòng bạc này."

Sòng bạc này vốn là lão giao của hắn giao cho hắn xử lý, lão gia ở kinh thành cũng là một quan lớn, đối phương cho hắn cũng không tệ, nhưng dù thế nào thì hạ nhân vẫn chỉ là hạ nhân mà thôi.

Lão gia cũng không thể vì mạng chó của hắn mà đối đầu với Gia Đức quận chúa được sủng ái nhất được.

Trước kia lão gia tự tay trói hắn lại, giao cho Gia Đức quận chúa.

Nếu không hắn vẫn có cơ hội mang người nhà của mình chạy khỏi kinh thành, tránh xa nữ nhân Lương Hồng Ngọc kia, như vậy còn có hy vọng sống.

Đáng tiếc....

Hắn cười khổ một tiếng, nói nhỏ bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết: "đang đổ xúc xắc đằng kia là đứa con trai mất hồn của ta."

Cả đời hắn đều dùng thời gian làm việc với chữ "đổ" này, thấy qua không ít cách đổ, gặp qua không ít dân cờ bạc, hắn đối với chuyện này vừa yêu vừa hận.

Năm đó hắn cũng nghĩ đến chuyện cho con trai mình đi đọc sách, tương lai không cầu khảo được công danh, chí ít cũng biết chữ tính sổ, làm sách phòng tiên sinh.

Nhưng con trai hắn lại si mê đổ thuật, hiện tại đã mười mấy tuổi rồi, vốn nên thành gia lập thất, nhưng lại phải ở trong sòng bạc với hắn, thậm chí bị hắn hại thành cái gai trong mắt Gia Đức quận chúa.

Hắn thở dài một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết theo hướng hắn chỉ nhìn tới, thấy một thiếu niên mười mấy tuổi, mặt không đổi sắc đang lắc chung.

Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng, ánh mắt không dấu vết đi qua mọi người.

Ngoại trừ đám người mê cờ bạc ra, thì còn có vài nam nhân cường tráng trẻ tuổi, đang trông chừng thiếu niên kia, mấy tên này chắc chắn là do Lương Hồng Ngọc phái đến giám sát thiếu niên kia.

Nàng nghĩ vậy, cười đi tới, để một khối ngọc lên chiếu bạc nói: "ta đặt đại."

Trương quản sự cùng nàng chưa từng đến đây, hắn giống như người ngoại bang, đầu quấn khăn che kín mặt.

Thiếu niên nhìn nàng một cái, hắn trước giờ đều ở kinh thành nên cũng không biết Kinh Ngạo Tuyết.

Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, dựa theo quy định sòng bạc, trước giờ đổ xúc xắc xong thì mới đặt to hay nhỏ, người này đến quy tắc cũng không hiểu, không phải lần đầu đến chơi đó chứ?

Nhưng khối ngọc Kinh Ngạo Tuyết đặt.....

Là ngọc kê huyết cực phẩm, thiếu niên kinh ngạc mở to hai mắt, khối ngọc này giá trị ngàn vàng, thậm chí có thể mua cả sòng bạc này, đối phương lại đem đặt lên bàn.

Đám người xung quanh cũng biết là gì, thấy vậy liền nhao nhao kinh hô, đến cả mấy tên cường tráng cũng không nhịn được nhìn chằm chằm khối ngọc nàng để trên bàn, mắt lóe lên sự tham lam.

Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi cười lặp lại: "ta đặt đại."

Thiếu niên sửng sốt một chút, vẻ mặt khổ sở, hắn được cha dạy dỗ rất tốt, biết nữ á nhân này đặt cuộc sẽ thua, thậm chí còn vì vậy mà kéo đến phiền phức.

Hắn chần chờ một chút, trong lúc chần chờ hắn bị một tên cường tráng bên cạnh vỗ vai một cái, cái vỗ rơi xuống trên vai vẻ mặt thiếu niên hoàn toàn vặn vẹo.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, thiếu niên đau cũng không dám biểu hiện trên mặt, hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết lần nữa, thấy ánh mắt nàng nhàn nhạt, trong lòng thở dài một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!