Chương 96: (Vô Đề)

Thẩm Lục Mạn tức giận liếc đối phương, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đang chìm đắm trong vui vẻ kiếm tiền, căn bản không chú ý đến cái liếc của nàng.

Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi cũng không để ý tới nàng.

Chờ ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái bàn chỉ còn đĩa không, nhịn không được xoa bụng của mình.

Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi mỗi thứ chỉ ăn một chút, còn lại đều là nàng ăn hết.

Nói thật mùi vị không tệ, mắc tiền cũng đáng giá.

Nhưng mà vừa rồi Thẩm Lục Mạn nói mỹ thực ở tu tiên giới so với cái này còn ngon hơn, trong lòng nàng càng chờ mong muốn đến sống ở tu tiên giới.

Nghĩ vậy nàng dự định gặp Tần Diệc Thư nói từ biệt, thuận tiện giải quyết việc của quản sự sòng bạc Trương Hồng Viễn, sau đó thì đến tu tiên giới.

Tiểu nhị đến tính tiền, Kinh Ngạo Tuyết tâm tình tốt liền thưởng cho hắn vài lượng bạc, đối phương vẻ cười toe toét, còn liên tục nói lần sau khách quan quay lại.

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay rời đi, Liễu Nhi để ý tiểu nhị có ánh mắt thán phục, xem ra đối phương cũng không dám đụng đến ba người các nàng, nhưng mà thực sự đã giải quyết hết một bàn cơm lớn rồi.

Nàng không nhịn được cười một tiếng, đi cùng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, tới Bách Thảo Đường lớn nhất kinh thành.

Danh tiếng Bách Thảo Đưởng ở nhân gian rất lớn, các nàng hỏi thăm vài người đi đường, liền dễ dàng tìm được vị trí của Bách Thảo Đường.

Trong kinh thành có ba cái, lớn nhất đang ở giữa đường khá ồn ào, xung quanh đều là dân chúng bình thường, gần chiều trên đường đi không ít người.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn hai bên đường có không ít quán ăn nhỏ, liền mua một chút cho Thẩm Lục Mạn ăn, Thẩm Lục Mạn không kén ăn, đối với nàng cho gì cũng không từ chối.

Chờ đến nơi, Kinh Ngạo Tuyết chú ý đến tường vây quanh bên trong đều là chỗ của Bách Thảo Đường, ở kinh thành tấc đất tấc vàng đúng là khó lường.

Khó nhất chính là có được chỗ ở, tuy người vào xem bệnh không ít, nhưng mà vẫn có trật tự và thứ tự.

Nàng a một tiếng, đi vào trong kéo một học đồ lại hỏi: "xin chào, ta đến đây bái phỏng Cố tiểu thư, xin hỏi Cố tiểu thư hiện giờ đang ở chỗ nào?"

Học đồ sửng sốt một chút, nhìn nàng trên dưới một cái cười nói: "Cố tiểu thư là người bận rộn, không ở trong tiệm, hôm khác ngươi quay lại đi.":

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, luôn cảm thấy thái độ đối phương kỳ lạ.

Đúng lúc có một quản sự đi tới, lịch sự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn học đồ nhỏ giọng nói với quản sự, quản sự nheo mắt lại hỏi: "không biết các hạ là..."

Nàng chậm rãi thần sắc nghiêm túc nói: "thật không dám dấu diếm, chúng tôi là bằng hữu quen biết Cố tiểu thư ở Đa Bảo thôn, trước đó đến Tần phủ tìm Tần tướng quân, hạ nhân nói Tần tướng quân đang ở quý phủ với Cố tiểu thư, cho nên ta đành mạo muội tìm đến, ta không phải đến kiếm chuyện, ta tên Kinh Ngạo Tuyết, ngươi báo tên này cho Cố tiểu thư biết, nàng tự nhiên sẽ đến gặp ta."

Học đồ thái độ cũng bình thản xuống, vẻ mặt áy náy.

Quản sự nghe qua tên Kinh Ngạo Tuyết, nhất thời hai mắt sáng lên nói: "thì ra là các ngươi, thực xin lỗi, mấy ngày qua từ lúc Tần tướng quân về kinh thành, thì thỉnh thoảng có người đến Bách Thảo Đường kiếm chuyện, chúng tôi chỉ bất đắc dĩ, mặc dù ở ngoài nói tiểu thư ở quý phủ, nhưng mà thực sự các nàng đang ở Bắc Nhai Thượng, ngươi là bằng hữu với Cố tiểu thư, thì đến chỗ đó tìm, cuối đường có hai cây cổ thụ trước sân, đó là tiểu viện của tiểu thư ở."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy liền nói cảm ơn, Thẩm Lục Mạn xoay người ra ngoài lại bị Kinh Ngạo Tuyết kéo lại.

Thẩm Lục Mạn khó hiểu nhìn nàng, Kinh Ngạo Tuyết giải thích: "khó có lúc đến ý quán một chuyến, hay là để đại phu xem mạch cho nàng."

Nàng cũng muốn biết làm sao chăm sóc phụ nữ có thai, tuy Thẩm Lục Mạn là tu sĩ Kim Đam kỳ, bản thân rất mạnh, nhưng mà nữ nhân mang thai không dễ dàng, nàng cũng muốn chăm sóc cho nàng nhiều hơn.

Thẩm Lục Mạn từ chối nói: "không cần, thân thể ta vẫn tốt."

Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết kiên trì, khó chịu nhỏ giọng nói: "mạch tượng của ta hiện tại khác với người phàm, đại phu cũng không thấy được ta có bệnh gì, không cần uổng công vô ích."

Nàng nói rồi thì thấy vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết buồn rầu, liền buồn cười nói: "đừng lo lắng, nếu ta thấy mệt thì sẽ nói cho ngươi biết."

Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới lên tiếng, ba người đi về phía Bắc Nhai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!