Chương 94: (Vô Đề)

Kinh Ngạo Tuyết vì chuyện này hưng phấn hồi lâu, rốt cuộc mới tỉnh lại.

Bắt đầu còn vui vẻ không tin nổi, sau đó hưng phấn nghĩ đến tương lai, giờ lại nhíu mày trầm tư.....

Kinh Ngạo Tuyết không chỉ nghĩ đến tương lai xa xôi, làm sao đối đãi với đứa nhỏ này, mà còn nghĩ đến nguy hiểm trước mắt chưa biết được.

Tuy hiện tại các nàng ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, coi như an toàn, nhưng cửa ra của Thanh Mộc Đỉnh vẫn nằm trong ảo cảnh động phủ Thanh Mộc Chân Quân, không chỉ có Lam Di Nương và các tu sĩ mà còn có thủ lĩnh thập tam của ma tộc nhìn chằm chằm.

Tình huống đối với các nàng cực kỳ bất lợi, nếu không nghĩ cách mau rời khỏi chỗ này thì sẽ thành cá trong chậu.

Đến khi đó, đừng nói là hài tử trong bọng Thẩm Lục Mạn, đến cả 3 người lớn như các nàng đều sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Nàng nhíu chặt mày, kế trước mắt là tìm cách rời khỏi chỗ này nhanh nhất.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy đối phương vẫn mang thần sắc bất an trên mặt, xem ra còn lo lắng chuyện sinh hài tử ra sẽ là bán yêu, nàng thở dài một hơi nói: "đừng lo lắng nữa, được không?"

Nàng dừng một chút nói: "hiện tại người vào phòng luyện đạn đi, xem Liễu Nhi học đến đâu rồi, ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì rồi."

Thẩm Lục Mạn mới gật đầu, nhưng nghe thấy nàng bảo muốn ra ngoài, liền trợn to hai mắt nói: "không được, bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, lỡ như....."

Kinh Ngạo Tuyết hôn trán trấn an một cái nói: "đừng sợ, ta biết chừng mực, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức vào Thanh Mộc Đỉnh.

Thẩm Lục Mạn vẫn từ chối nói: "hay thôi đi, bản thể của ta là dây leo....."

Nàng còn chưa nói xong, Kinh Ngạo Tuyết đã biến mất trước mặt nàng.

Thẩm Lục Mạn sửng sốt một chút, mới biết đối phương đã ra khỏi không gian, nàng tức giận không nhẹ, cũng muốn đi theo ra, nhưng đối phương mới là chủ nhân của Thanh Mộc Đỉnh.

Cho nên, không có Kinh Ngạo Tuyết cho phép, nàng căn bản không thể ra được.

Thẩm Lục Mạn mím môi, thầm nghĩ: Kinh Ngạo Tuyết tốt nhất ngươi nên biết chừng mực, đừng xảy ra chuyện gì đó.

Nàng xoay người quay về phòng luyện đan kiếm Liễu Nhi, lúc này Kinh NgạoTuyết đang ở trong rừng, trong không khí chỉ có mùi máu tanh, ngoại trừ cái đó ra, còn có rất nhiều linh khí.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết biết đó là bẫy, nàng quay lại không gian bối rối điều tra một chút, thân thể lại không tự chủ chọn bước về trước.

Sau khi nàng phát hiện hành động của chính mình xong, nàng nhịn không được, bất đắc dĩ cười cười, liền theo chân tay mình, tiếp tục chạy ra khỏi rừng.

Nàng đi đường, cảm giác xung quanh yên tĩnh quỷ dị, vốn trong ảo cảnh có không ít tu sĩ, trước đó nàng còn mượn cớ đi vào rừng, trên đường thấy không ít, nhưng lại không quen, chỉ nhìn nhau cảnh giác, không có giao lưu.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn tin chắc rằng bọn họ đều là tu sĩ thiệt sự.

Nhìn sơ thôi cũng tầm trăm người, mà hiện giờ, mấy người này đã không cánh mà bay rồi.

Nàng nghĩ thầm, có phải bọn họ đã chết rồi không? vì mùi máu trong không khí không thể tự nhiên mà có, dù có chết thì cũng còn xác và máu mà.

Nàng nhíu chặt mày, đi ra ngoài đại điện, vốn định chứng thực suy nghĩ của mình.

Là dùng Ly Mộc Hỏa đốt thác nước bên cạnh đại điện, xem thử ảo cảnh có xuất hiện không khí vặn vẹo hay không?

Nhưng nàng không ngờ, khi nàng đến gần đại điện, thì thấy xác chết đầy đất.

Những cái xác quen thuộc, nhìn như bị ma công hút khô rồi, trở thành xác khô.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi, mấy cái xác như vậy nàng từng thấy qua trong sơn trại, đó là sơn trại của Lam Di Nương, cũng từng tận mắt nhìn thấy quốc sư hút khô nhị đương gia của sơn trại.

Đống thi thể khi đó và hiện tại y như nhau.

Nàng nghĩ thầm không ổn, đang nghe động tĩnh liền trốn vào một gian phòng, sau đó, Đoan Mộc Hàn bị đánh bay ra ngoài, đụng vào đống xác kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!