Chương 93: (Vô Đề)

Dây leo xanh biếc leo lên người Kinh Ngạo Tuyết, hình thể cũng rút nhỏ lại, xa xa nhìn lại như sợi dương liễu mỏng, nằm trên vai Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cầm một đầu vuốt ve, dùng thần thức dò hỏi: "trước đó ngươi đi đâu?"

Gia đình ba người các nàng đột nhiên phân tán, mỗi người một chỗ khác nhau, duy nhất giống nhau là đều ở trong ảo cánh.

Thẩm Lục Mạn chắc cũng không ngoại lệ.

Thẩm Lục Mạn kể lại cảnh tượng trước đó nàng gặp phải.

Sau khi nàng cảm nhận động đất xong, nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ xa lạ, nàng một mình vì tiết kiệm thời gian nên dùng dây leo phân thân, đi tìm Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi.

Kết quả không tìm được Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, nhưng lại tìm thấy đám tu sĩ và Lam Di Nương.

Nàng nghĩ thầm không ổn, liền hóa thành dây leo, nghe trộm kế hoạch của bọn họ.

Nàng nhìn thấy quốc sư, đối với nữ nhân có thù sát thân này, nàng đương nhiên sẽ không tha.

Vốn định âm thầm giết nữ nhân này, nhưng Lam Di Nương lại dùng truy hồn kỳ thúc giục, nàng không thể tiếp tục ẩn thân, đành phải hiện thân trước mặt mọi người.

Nói cũng được, nàng biến thành hình dáng nguyên bản của mình, mặc dù quốc sư và Lam Di Nương không ai nhận ra nàng.

Thực lực của nàng mạnh hơn so với quốc sư, nhưng quốc sư cũng không ngồi yên, pháp bảo trên tay không ít, còn có giả đan kỳ, so với tu sĩ trúc cơ bình thường mạnh hơn vài lần.

Nàng cố hết sức, thiếu một chút là có thể giết đối phương, báo thù rửa hận cho mình và Kinh Ngạo Tuyết, nhưng không ngờ lúc quan trọng nhất, Lam Di Nương ra tay cứu người kia.

Ảo cảnh lần nữa rung chuyển, chớp mắt nàng lại xuất hiện trong rừng, đám tu sĩ còn lại ở trong ảo cảnh điều tra.

Nàng không để mình bại lộ, liền nằm trên cây.

Cho đến khi nàng cảm nhận được khí tức của Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, định dụ đối phương qua, thì các nàng đã chủ động đi tới.

Trùng hợp cách tàng cây nàng nằm cách đó không xa, nàng từ trên thân cây bò xuống, tụ họp với Kinh Ngạo Tuyết các nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy a một tiếng nói: "nói vậy, đúng là rất kỳ quái, vì sao các tu sĩ khác đều ở một chỗ, nhưng chỉ có gia đình chúng ta ba người bị tách ra?"

Thẩm Lục Mạn nghĩ có thể là trên người Kinh Ngạo Tuyết có tiên khí, còn trên người Liễu Nhi có phượng hoàng, nàng nghĩ vậy, nhưng liếc nhìn Liễu Nhi lại thấy nàng trạng thái không ổn.

Nàng bò lên người Liễu Nhi, dùng thần thức nói chuyện với Liễu Nhi: "Liễu Nhi, con làm sao vậy?"

Liễu Nhi buồn bã ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, viền mắt đỏ lên, nàng nói: "mẫu thân, con biết nguyên nhân...."

Nàng kể lại chuyện mình đã gặp một lần, Thẩm Lục Mạn kinh ngạc không thôi nói: "ý con là, phượng hoàng vì cứu con mà chết?"

Liễu Nhi rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Lục Mạn lại cùng Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau, nếu không phải chuyện này phát sinh trên người Liễu Nhi, nàng nhất định là không tin, phượng hoàng vốn thuận lợi tiến giai nguyên anh, sao có thể vì một phàm nhân mà chết!

Vốn dĩ yêu vương phượng hoàng khi trưởng thành rất ghét tu sĩ nhân tộc.

Nếu yêu tu khác nhẹ tay với nhân tộc, thì yêu vương sẽ căn cứ theo tội mà trừng phạt nghiêm khắc.

Trước kia phượng hoàng tuổi nhỏ ký khế ước với Liễu Nhi, cũng đủ khiến nàng kinh ngạc.

Nhưng hiện tại, phượng hoàng biết là cái bẫy của đối phương dành cho nàng, nhưng vẫn cứu Liễu Nhi, cái này....

Nàng lau má trấn an Liễu Nhi, không biết nên nói gì cho phải, đành nói: "không sau đâu, phượng hoàng vĩnh sinh bất tử, không ngừng chuyển thế trọng sinh, chỉ cần chúng ta rời khỏi chỗ này, thì nghĩ cách tìm được trứng phượng hoàng là tốt rồi."

Thực tế, thì không dễ làm như vậy, Liễu Nhi lau mắt lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!