Kinh Ngạo Tuyết vì từng sinh tồn trong hoàn cảnh đặc thù, cũng đã luyện được bản lĩnh bất kỳ lúc nào cũng có thể ngủ được.
Nhưng Thẩm Lục Mạn lại không thể ngủ dễ dàng được.
Nàng cắn môi, mở to hai mắt nhìn nóc giường, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Kinh Ngạo Tuyết.
Đối phương khi ngủ say, cũng không ngáy, thậm chí tiếng thở cũng rất nhẹ, nếu không cẩn thận cũng sẽ không nghe thấy được.
Thẩm Lục Mạn quay đầu nhìn nàng một cái, trong lòng biết Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đã thực sự ngủ.
Liên tục hai đêm, nàng còn nghĩ đối phương sẽ đòi làm gì đó, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, chỉ cần đối phương có ý muốn, nàng cũng sẽ chủ động "giúp một chút".
Nhưng đối phương lại thuần khiết như tờ giấy trắng, tối đa cũng chỉ hôn môi một cái, động tác có thêm cũng không có.
Thẩm Lục Mạn cũng bắt đầu an tâm, nhưng lại bắt đầu hoài nghi tướng mạo của mình,
Nàng tự ti suy nghĩ: có phải là dung mạo của nàng không đẹp, hay là vóc người nàng có chỗ nào không tốt, mới khiến Kih Ngạo Tuyết như là thánh nhân, nàng ngồi bên cạnh nhưng trong lòng cũng không loạn.
Thẩm Lục Mạn rũ đôi mắt xuống, kéo chăn lên gò má, dung mạo của nàng, trong yêu tộc cũng không phải số một hay số hai, nhưng cũng không quá xấu xí.
Sau khi đến tu tiên giới nhân tộc, tướng mạo xinh xắn của nàng cũng khiến cho nàng gặp nhiều phiền phức, sau đó mới nghĩ hết mọi cách che đi diện mạo mạo, đổi thành một khuôn mặt sáu phần bình thường.
Khuôn mặt này từng bước trưởng thành, biến thành tướng mạo hiện tại, thực tế cũng không phải tướng mạo chân chính của nàng, bất quá chỉ để đi lại ở nhân gian, như vậy mới không khiến nhiều người chú ý tới.
Lâu ngày, nàng cũng hoàn toàn quên mất khuôn mặt này.
Hiện tại....
Thẩm Lục Mạn sờ gò má của mình, nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, đứng trước gương, đưa tay lên khuôn mặt của mình, khí tức xanh biếc từ trên mặt liền bóc xuống.
Một khuôn mặt mang hơi thở xinh đẹp liền xuất hiện trước gương.
Ngũ quan của nàng so với trước còn tinh xảo hơn, đôi mắt to hơn, mũi cao hơn, môi đỏ hơn, không giống tướng mạo ôn nhuận phổ biến của nhân loại, bề ngoài của yêu tộc luôn sắc xảo hơn.
Gò má cùng trán của nàng, đều có yêu văn của yêu đằng, dựa vào cái này thì có thể phân biệt được thân phận bán yêu của nàng, vì yêu hoàn chỉnh phải qua biến hình thì mới có thể huyễn hóa thành tướng mạo của nhân loại.
Nàng sờ văn lộ lục sắc huỳnh quang trên khuôn mặt mình, dùng ánh mắt yêu tộc nhìn đến, đây là biểu trưng cho thân phận thấp kém, dùng ánh mắt nhân tộc nhìn đến, thì biểu trưng nàng là yêu quái ngoại tộc.
Bán yêu là một thân phận xấu hổ, không đươc yêu tộc hay nhân tộc thu nhận, nếu không phải vì phụ thân nàng...
Mà thôi, Thẩm Lục Mạn rũ hau mắt xuống, giơ tay lau đi khí tức lục sắc huỳnh quang.
Nàng không muốn nhớ đến hồi ức ở yêu tộc, vốn khi nàng rời khỏi yêu tộc, thì cũng đã bị yêu tộc xua đuổi, từ đó về sau cũng không còn dây dưa với yêu tộc nữa.
Nàng cũng từng gặp chuyện với dung mạo của mình, nghĩ kỹ lại, Kinh Ngạo Tuyết trước kia cũng không thích nữ nhân, mà hiện tại vất vả mới thay đổi được một chút, nhưng mà chướng ngại tâm lý có lẽ trong khoảng thời gian ngắn này không dễ phá tan nhanh như vậy.
Hay là chờ nàng đột phá sự ngăn trở kia, thực sự để ý đến nàng rồi hãy nói.
Ngược lại nàng là yêu đằng, không có phát tình bình thường như là thú yêu tộc. Nói chung về chuyện đó, dục vọng không nhiều, chỉ quấn quýt như vậy là hoài nghi cảm giác Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng mà thôi.
Nàng đi đến cạnh giường nằm xuống, tay Kinh Ngạo Tuyết liền mò đến trên người nàng, hàm hồ nói: "đi đâu vậy a?"
Thẩm Lục Mạn xoay người nhìn nàng, nói: "khát nước, uống chút nước, ngươi ngủ đi."
Kinh Ngạo Tuyết lại hàm hồ ừ một tiếng, liền ngủ, tay cũng không thu hồi.
Thẩm Lục Mạn nhìn dung nhan nàng lúc ngủ, nhẹ giọng cười, đem tay nàng thả vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Kinh Ngạo Tuyết liền nói: "thê tử, thu dọn đồ, chúng ta lập tức lên núi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!