Chương 44: (Vô Đề)

Thẩm Lục mạn cũng sửng sốt một hồi, nếu không có âm thanh già nua của nam nhân kia lên tiếng, nàng căn bản cũng không nhận ra được đối phương.

Nàng cõng Kinh Ngạo Tuyết lùi lại vài bước, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân của nàng vội hỏi: "các ngươi là người từ bên ngoài đến đúng không?"

Kinh Ngạo Tuyết đảo mắt hỏi: "ngươi là ai? vì sao lại ở chỗ này?!"

Nam nhân trầm mặc một hồi cười ha ha nói: "trời đúng là không quên ta a, ha ha, uổng phí đứa con kia đem ta ném đến nơi không ánh sáng này nhiều năm, cuối cùng vẫn không để ta chết a."

Hắn cười rồi ho vài tiếng nói: "tên ta nói ra các ngươi cũng không biết, dù sao cũng qua hơn 20 năm rồi, nhưng ta biết trong sơn trại này có giấu bảo tàng, chỉ cần các ngươi đem ta ra ngoài ta có thể đưa các ngươi đến chỗ giấu bảo tàng, lấy vô số tài bảo a."

Đổi thành trước kia nếu nghe đến Kinh Ngạo Tuyết sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại mạng sống quan trọng hơn, ai lại nguyện ý để mình thêm phiền a.

Thẩm Lục Mạn có cùng ý nghĩ với Kinh Ngạo Tuyết, hai người tìm một chỗ sạch, ngồi xuống liền bắt đầu đả tọa tu luyện.

Nam nhân lại gấp gáp hỏi: "lẽ nào các ngươi không thích nhiều tài bảo sao? chỉ cần có bạc các ngươi muốn mua gì cũng được a."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy vừa tu luyện vừa cười lạnh nói: "ah, ngươi biết bạc ở đâu sao? sao còn bị nhốt trong cái động này?"

Nam nhân tức giận nói: "ta bị thằng con bất hiếu đánh gãy chân bị xiềng ở chỗ này, nếu không ta đã sớm chạy rồi."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "xàm xí."

Nam nhân tức đến run rẩy, nói: "ta nói đều là thật, nói đến cũng đều là sai lầm."

Hắn không để ý Kinh Ngạo Tuyết châm chọc, tự mình kể lể nói: 'là nghiệp chướng a, ta từng là thương gia giàu có nhất vùng Giang Nam, 20 năm trước ta cứu được một cô nương xinh đẹp như hoa, nàng tự xưng là Lam cô nương, vì..."

"Khoan đã, Lam cô nương? ngươi nói là.... là một nữ nhân dáng vẻ yêu diễm tác phong không đoan trang sao?"

Nam nhân mở to mắt nhìn nói: "đúng vậy, chính là nàng, tướng mạo nàng cực mỹ, cũng rất có phong tình."

Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy giọng nói hắn chua xót, nàng hừ lạnh một tiếng nói: "sau đó thì sao?"

"Lam cô nương vì báo đáp ơn cứu mạng của ta, liền tự nguyện ủy thân cho ta, trở thành thiếp thất, ta khi đó... tuổi trẻ vội vàng, cũng thực sự yêu thích dung mạo của nàng, liền đưa nàng về nhà nào ngờ, nàng không những là yêu nữ mà còn là ma vật, hại ta tan nhà nát cửa, đến mức lưu lạc."

Âm thanh hắn mang theo nức nở, nói: "ban đầu mọi thứ còn yên lành, tính tình nàng ôn nhu lại biết lấy lòng người, ta lại phá lệ yêu thích nàng, mỗi một tháng phần lớn thời gian đều đến chỗ nàng, còn nghĩ đến đồ ăn ngon đồ chơi vui đều đem cho nàng, phu nhân ta khi đó rất tức giận, nhưng khi đó ta hồn vía mê nàng điên đảo, còn mắng phu nhân một trận, đem quyền quản nhà của phu nhân đem cho nàng."

"Nam nhân cặn bã." Kinh Ngạo Tuyết khinh miệt xì một tiếng, Thẩm Lục Mạn cũng mở mắt nhìn hắn.

Âm thanh hắn khổ sở nói: "đúng vậy, ngươi nói không sai khi ta nghèo nhất phu nhân đã không màng ngăn cản của Cố gia mà gả cho ta, sau đó thì giúp ta đến 30 tuổi, trở thành phú thương Giang Nam, nhưng ta lại phụ phu nhân, thậm chí là con ta."

Hắn khóc thút thít nói: "phu nhân ta mặc dù là người hay ghen, nhưng từ trước đến giờ luôn phóng khoáng, mặc dù đối các tiểu thiếp khác trong nhà đều rộng lượng, duy chỉ có Lam cô nương phu nhân vẫn mãi không ưa được nàng, còn luôn gây sự với nàng không tới nửa năm, các ngươi cũng đoán được đi, phu nhân bị tức đến quay về nhà mẫu thân, sau đó thì viết giấy ly thân với ta."

Kinh Ngạo Tuyết lẩm bẩm: "đây cũng là chuyện tốt, hưu ngươi lại khỏe người, chấm sứt sớm nắm quyền chủ động còn tốt hơn."

Nàng cũng không biết vì sao lại nghe hắn kể chuyện, có lẽ là hiếu kỳ với Lam di nương a.

Mà nàng cũng đoán được Lam cô nương kia chính là Lam di nương đã gặp ở Lương gia.

Nam nhân nói: "đúng vậy, ta khi đó bị tiền tài cùng mỹ nữ làm mù mắt, cho nên lập tức đáp ứng cùng phu nhân hưu nhau, phu nhân đem con trai trưởng của ta về nhà mẹ đẻ, còn ta không để ý đem Lam cô nương lên làm chính thê, còn đem con trai thứ cùng con gái thứ giao cho nàng chăm sóc."

"Lúc đầu ta không nhận ra kỳ quái, cho đến khi con trai thứ ta chết, con gái thứ cũng càng ngày càng yếu, hai năm trôi qua không chỉ con ta đến cả những đứa bé khác trong nhà, nô tỳ, đều mắc quái bệnh, về nhà không lâu thì liền chết, ta mới phát hiện được sự thật lạnh người sau nó."

"Mà khi đó Lam cô nương liền đưa cho một quyển tiên thư, chỉ cần dựa theo công pháp trên đó tu luyện, ta sẽ khôi phục được thanh xuân, trường sinh bất lão."

"Khi đó ta ngu xuẩn được nàng đút cho vài viên tiên đan, liền quyết tâm bắt đầu tìm người tu luyện, công pháp này vô cùng tà môn, lúc đầu ta tu luyện cũng không muốn hút đi nguyên khí tính mạng hài tử cùng nữ nhân, nhưng mà sau một ngày tu luyện không hấp thụ âm khí định kỳ thì sẽ đau đớn khó nhịn, ta không còn cách nào chỉ có thể tiếp tục làm bậy."

"Ta đúng là trở nên trẻ lại, khi đó đã 35 36, nhưng nhìn lại như mới 20, biến hóa của ta cũng không thể ở một chỗ chờ đợi. Chỉ có thể mang theo bạc cùng đứa con trai thứ duy nhất và Lam cô nương cùng trốn đi, đi lang thang đại lục nhiều năm."

"Vào nam ra bắc, vướng không ít chuyện, cuối cùng Lam cô nương chọn ở lại đây, cũng triệu tập thế lực lập nên căn cứ thổ phỉ, còn Lam cô nương chính là đại đương gia ở đây, ta khi đó là nhị đương gia sơn trại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!