Chương 43: (Vô Đề)

Lúc này bóng đêm thâm trầm, thế lực khắp nơi đã bắt đầu hành động.

Lam di nương nhìn cái sân Lương gia chán ngắt, không nghĩ đến nàng đường đường là Ma Tôn, lại phải ủy thân cho một phàm nhân, còn là tiểu thiếp trong nhà người ta.

Buông xuống tư thái mới được chỗ tốt, trước kia không phải nàng cũng chơi đùa nữ nhân kia nhiều năm sao?

Bất quá, chỗ này không thể ở lâu, cũng may mục đích của nàng đã đạt được rồi, cái thân phận này cũng vô dụng.

Cũng nên tiến hành kế hoạch bước tiếp theo, nàng câu lên một cái cười mỉm mị nhân, nói: "Tiểu Thúy, đã an bài thỏa đáng hết rồi chứ?"

Tiểu Thúy cung kính nói: "hồi bẩm Tôn Thượng, đều thu xếp ổn thỏa, cam đoan nữ nhân đạo mạo trang nghiêm kia cũng không tra được chút dấu vết nào."

Lam di nương mị nhãn như tơ, nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "ah, vậy là tốt rồi, chỉ tiếc bản tôn còn có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể tận mắt nhìn vẻ mặt nàng xấu xí tức giận a, nghĩ đến nàng điều tra đã nhiều năm, kết quả vẫn chậm một bước, chỉ thể đần độn giương mắt nhìn, ta lại vui vẻ sống thêm được vài năm."

Tiểu Thúy nghe vậy, khẽ cau mày nói: "tôn thượng, người..."

"Mà thôi, bản tôn biết số mệnh của mình, chỉ bất quá là đến gần giờ chết ta lại đem nàng kéo xuống chịu tội thay. Hừ, chúng ta đi."

Dứt lời, nàng liền xoay người lên xe ngựa ngồi, Tiểu Thúy vung hỏa hệ pháp thuật, đem mọi thứ trong viện trạch cũng mọi người đang hôn mê thiêu rụi.

Xe ngựa đi xa dần, tiêu thất cuối con đường, một đám hắc y nhân lại đến chậm.

Hắc y nhân dẫn đầu lên tiếng, nữ hắc y lại xoay người về bến tàu.

Nàng nhảy đến một con thuyền có lâu cao nhất, chỗ này được bố trí thành lương đình.

Một nam một nữ đang ngồi bên trong chơi cờ, vẻ mặt nam nhân nhã nhặn tuấn tú, ngũ quan tuấn mỹ, mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn qua lại như thanh niên 27 28.

Nữ nhân ngồi đối diện hắn, xinh đẹp không giống người phàm trần.

Nàng mặc bộ váy màu bạc, động tác có chút gian nan, bạch y chiết xạ ngân quang ôn nhuận.

Dung mạo của nàng hiếm có trong thế gian, ngũ quan không chỗ nào là không tin xảo, thanh thuần thoát tục mang theo vài phần tiên khí cao ngạo khó chạm đến.

Lúc này tay nàng đang cầm một quân cờ trắng, nói: "nàng chạy."

Ngược lại như đã nhìn thấy tận mắt vậy, giọng nói chính là khẳng định.

Nữ hắc y cúi đầu nói: "hồi bẩm quốc sư, nàng chạy."

Nữ nhân được xưng quốc sư nghe vậy khẽ thở dài một hơi, mi mắt vương chút sầu bi.

Nam nhân đối diện nàng cười nói: "bất quá là chó nhà có tang, không đáng để quốc sư phí công sức."

Quốc sư nghe vậy nói: "Văn Diêu, ngươi đừng coi khinh nữ nhân này, lúc đầu nàng ở tu tiên giới, chính là đại ma đầu mọi người muốn tiêu diệt, thủ đoạn thải âm bổ dương, đối với nàng chỉ là một bữa điểm tâm mà thôi. Hiện tại mảnh đất này không yên ổn, thi thể nữ nhân vô ý bị quan phủ phát hiện, còn chết như vậy, ta lo..."

Nam nhân đối diện nàng cũng chính là quan lớn đương triều Lưu Văn Diệu, cười nói: "việc này không cần quốc sư hao tâm, vi thần sẽ tự phái người đi điều tra."

Quốc sư gật đầu, vẻ mặt thư giãn vài phần, rồi lại ưu sầu như cũ.

Dưới lầu có người thông báo nói: "tổng đốc đại nhân, Hàn cử nhân có chuyện quan trọng bẩm báo."

Lưu Văn Diệu suy nghĩ một chút rồi mới nhớ ra Hàn cử nhân là ai, đến nguyên nhân dính dáng đến quốc sư, cùng vì bởi Hàn cử nhân này.

Hắn vốn chỉ muốn về quê thăm người thân, nửa đường lại gặp án kiện.

Trong lúc theo hạ du sông đi, một ngư nhân lại vớt được một thi thể nữ nhân khô ngắt, so với từ phủ quốc sư đi ra nhìn thấy mà rợn người.

Khi đó hắn biết việc này liên quan đến một cái thế giới khác, cũng chính là tu tiên giới, liền rời thuyền tự mình kiểm tra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!