Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng uy hiếp Lam di nương như vậy thì nàng sẽ thành thật khai báo, dù sao đối phương chỉ là một nữ nhân bình thường, đến cả Thẩm Lục Mạn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng không ngờ nàng bị bóp cổ, biểu tình trên mặt hưởng thụ, nói: "ah, cục cưng a ~, ngươi có thể mạnh tay hơn một chút không?"
Mạnh hơn?
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu, thầm nói: đã hạ thủ nặng lắm rồi a, Lam di nương bị nàng bóp đến hồ đồ rồi sao?"
Nhưng thấy má nàng ửng đỏ, mắt lóe quang mang kích động, toàn thân Kinh Ngạo Tuyết giật mình, khẳng định nói: bây giờ đá trúng miếng sắt rồi a, nữ nhân này đúng một kẻ biến thái a.
Đối phó với nữ nhân như vậy, uy hiếp tuyệt đối không có hiệu quả.
Vì vậy nàng cùng Thẩm Lục Mạn trao đổi ánh mắt, tay thả lỏng để nàng tự ngã xuống đất.
Bước chân đối phương lảo đảo vài cái, nhờ có nha hoàn Tiểu Thúy đỡ lấy, mới không ngã xuống đất.
Nàng ho khan vài tiếng, ôm cổ âm thanh khàn khàn nói: "ta biết đùa với ngươi nhất định có ý tứ a, chơi trò thở không được, là kiểu chơi mới của ngươi hả?"
Thẩm Lục Mạn: "..."
Kinh Ngạo Tuyết trợn to hai mắt bị ánh mắt thâm trầm của Thẩm Lục Mạn nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.
Hiện tại nàng bắt đầu thấy hối hận, sớm biết Lam di nương là heo chết không sợ nước sôi, nàng sẽ không đem Thẩm Lục Mạn đến đây lãng phí thời gian.
Bây giờ thì xong rồi, chẳng những không đạt được mục đích ngược lại còn khiến Thẩm Lục Mạn bắt đầu muốn hỏi tội trong sạch của nàng.
Nàng đau đầu đỡ trán, đối với Lam di nương không còn gì để nói, quay đầu nói với Thẩm Lục Mạn: "nếu không hỏi ra manh mối gì thì chúng ta về trước đi, Liễu Nhi còn chờ a."
Thần tình Thẩm Lục Mạn lạnh lùng, nhìn thoáng qua Lam di nương không ngừng lẳng lơ, trong lòng khó chịu không rõ khiến nàng rất muốn đánh nữ nhân này một trận.
Giọng nói của nàng âm trầm giễu cợt nói: "sao vậy, ngươi luyến tiếc?"
Kinh Ngạo Tuyết: "..." oan quá a~
Nàng căn bản không quen biết nữ nhân này, cho dù hôm nay là lần đầu gặp mặt cũng không có gì a.
Chuyện này đều là do nguyên chủ, nàng là bị oan a.
Nếu như Thẩm Lục Mạn còn nói thêm câu nào nữa, nàng phải chứng minh mình cùng Lam di nương không gì bằng cách hạ tư thủ a.
Mặc dù có chút áy náy với Lam di nương này, nhưng ai kêu nàng há miệng đều nói bậy bạ a.
Nhưng lại không ngờ Lam di nương bình ổn hô hấp liền ném cho nàng một cái mị nhãn nói: "oan gia, nếu ngươi muốn biết Lương Thăng Vinh ở đâu, thì cứ cầu cạnh ta a, nói không chừng ta mềm lòng rồi nói cho ngươi biết a."
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt nói: "không cần, ta không tin hắn sẽ ở ngoài trốn cả đời."
Lam di nương xoay xoay lọn tóc, chớp mắt nói: "hắn chắc chắn sẽ không trốn ở ngoài cả đời, nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần sẽ chọn nhiều cách giải quyết hơn, chấm dứt hậu hoạn. Như là mướn người đi giết, dù sao Lương Thăng Vinh cũng nhiều tiền, người chịu làm việc cho hắn vì tiền cũng không thiếu."
Kinh Ngạo Tuyết trước cũng vì lo lắng điều này, hiện tại nàng và Lương Thăng Vinh là cừu địch, nếu hôm nay nàng lùi một bước đối phương sẽ có cơ hội xoay người, tấn công lại nàng.
Kinh Ngạo Tuyết không muốn rơi vào hoàn cảnh xấu nhất, cho nên mới cố chấp muốn giết Lương Thăng Vinh, nhưng lại gặp phải Lam di nương mềm cứng cũng không xong...
Khoan đã, nàng nheo mắt nhìn Lam di nương đột nhiên cười nói: "Lam di nương, ngươi vừa mới nói cái gì a?"
Lam di nương không để ý Thẩm Lục Mạn toàn thân đang tứ tán áp suất, ghé sát qua dùng xức đan khấu ngón tay với nàng, chọt chọt trước ngực nàng mập mờ nói: "ta nói, ta muốn lấy lòng ngươi."
Nói xong, nàng nháy mắt một cái, ánh mắt nhìn Thẩm Lục Mạn khiêu khích.
Kinh Ngạo Tuyết chụp được ngón tay nàng đang du lượn trên người nàng, cười híp mắt nói: "như vậy a, nói sớm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!